Giữa trưa, hắn tùy tiện ăn một chút cơm.
Lúc buổi chiều, hắn trốn ở trong phòng tu luyện nội công tâm pháp.
Mặt trời rất nhanh từ chính không rơi vào sau núi.
Màn đêm buông xuống.
Châu nhi không kịp chờ đợi đi vào Trích Tiên cư, muốn hỏi hắn về đồ ăn ngon nói lúc sáng, kết quả phát hiện cửa sân bị khóa, phía trên treo cái bảng với mấy chữ ‘Đang đọc sách, chớ quấy rầy’.
Nàng không dám đánh nhiễu, quyệt miệng rời đi.
Phu nhân đã sớm nói, lúc cô gia đang đi học, ai cũng không thể quấy rầy.
Chờ trở lại Mai Hương Uyển, nàng ủy khuất nói:
- Tiểu thư, quận chúa, Thu nhi, cô gia gạt người. Cửa sân đã đóng chặt, cô gia đang ở trong phòng đọc sách, căn bản quên đi lời hứa buổi sáng hôm nay đã với người ta rồi.
Thu nhi nín cười nói:
- Không sao đâu, cô gia hôm nay bận bịu, có thể đợi lần sau.
Trời tối.
Tây Hồ náo nhiệt lập tức lâm vào yên tĩnh.
Một vòng trăng tròn thăng lên giữa không trung, ánh trăng trong sáng chiếu xuống hồ nước, nước hồ bị gió thổi lay động, gợn sóng lăn tăn.
Không biết qua bao lâu.
Bên trên lầu các giữa hồ đột nhiên quỷ dị nhiều thêm một thân ảnh.
Một thiếu nữ mặc váy đen, một đôi chân ngọc tuyết trắng trần trụi đang vô thanh vô tức đứng ở nơi đó.
Mi tâm của nàng điểm lấy một ấn ký đỏ tươi, trên chân ngọc buộc duyên dáng lên một sợi dây đỏ, trên dây đỏ treo một cái linh đang.
Nàng đứng ở nơi đó hồi lâu, đưa mắt nhìn phương hướng nào đó bên trong nội thành, đột nhiên hừ lạnh một tiếng, tự nhủ:
- Nàng hẳn còn chưa biết, tiểu tử kia đang lừa gạt nàng, thế mà đi lêu lổng với nhiều nữ tử như vậy? Hôm nay ta giúp nàng dạy dỗ những hồ ly tinh đang quấn lấy tiểu tử kia, nàng hẳn là sẽ phi thường cảm kích ta chứ?
- Hừ, tiểu tử kia ngược lại hoa tâm, bên người đều có các loại nữ tử, mà còn tư sắc tất cả đều rất không tệ. Còn có... Tiểu tử kia tựa hồ đặc biệt yêu thích chân nữ tử...
- Hôm nay trên thuyền, hắn thế mà một mực nhìn lén chân của ta...
- Tiểu tử kia có lai lịch phi phàm, thành tựu về sau chỉ sợ không thể đo lường, mà hắn tựa như là... Lôi Linh chi thể? Nếu như quả thật là vậy, vậy sau này ta độ lôi kiếp...
- Nếu không... Ta thử câu dẫn một chút, trước giao phối với hắn mấy lần thử xem thế nào? Nói không chừng lôi kiếp lần trước kém chút đánh ta hôi phi yên diệt (tan thành cát bụi) liền không còn quá đáng sợ...
- Bất quá, nếu nàng ta biết, có thể đánh ta chết tươi hay không?
- Hừ, nhìn tình huống, nàng tựa hồ còn chưa giao phối qua với tiểu tử kia. Không biết tiểu tử kia chướng mắt nàng, hay là nàng còn chưa có chủ động yêu cầu. Nếu như tiểu tử kia thật là Lôi Linh chi thể, nàng làm sao có thể tùy tiện buông tha?
- Chỉ sợ nàng đang dục cầm cố túng (lạt mềm buộc chặt), để cho tiểu tử kia chậm rãi trầm luân bên trong vòng xoáy âm mưu của nàng, không cách nào tự kiềm chế...
- Hừ, gan lớn chết no, gan nhỏ chết đói! Vì có thể vượt qua lôi kiếp, cho dù ta liều mạng cũng muốn thử một chút.
Sau khi Lạc Thanh Chu tắm xong, đi Linh Thiền Nguyệt cung.
Hậu hoa viên, trong lương đình.
Thiếu nữ một bộ váy áo tuyết trắng tuyệt mỹ đang tắm rửa ánh trăng trắng noãn, ngồi trước bàn đá, an tĩnh nhìn « Đại Viêm Lễ Pháp » trong tay.
- Đông! Đông! Đông!
Cửa sân không có đóng, bất quá Lạc Thanh Chu vẫn đưa tay gõ cửa một cái.
Bách Linh đi ra từ trong vườn hoa bên cạnh, trong ngực ôm một bình hoa, trong bình cắm mấy nhánh hoa tươi mang theo giọt sương, kinh ngạc nhìn hắn nói:
- Cô gia đêm nay làm sao tới sớm như vậy? Không phải đi ra ngoài chơi sao? Còn tưởng rằng cô gia nay về muộn sẽ không tới đây.
Lạc Thanh Chu nói:
- Bên ngoài rất nhàm chán, lúc trưa đã trở lại.
Bách Linh kỳ quái nói:
- Tây Hồ rất nhàm chán à? Có nhị tiểu thư ở đó, hẳn là sẽ không nhàm chán mới đúng chứ.
Lạc Thanh Chu không có trả lời, hỏi:
- Hôm nay Thu nhi có tới tìm các ngươi? Tại sao các ngươi lại không đi?
Bách Linh thở dài một hơi nói:
- Thu nhi tới qua, bất quá tiểu thư không muốn đi, cho nên ta và Hạ Thiền cũng không muốn đi, chúng ta muốn ở nhà bồi tiếp tiểu thư.
Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, nói:
- Đại tiểu thư còn đang ở trong hậu hoa viên?
Bách Linh gật đầu nói:
- Đang ở đó, còn có Hạ Thiền nữa.
Nói xong, lập tức đi đặt bình hoa ở trên bệ cửa sổ, vui vẻ nói
- Cô gia, đêm nay Quá nhi và cô cô sẽ ở cùng một chỗ sao?
Lạc Thanh Chu nói:
- Bọn hắn vốn một mực đang ở cùng một chỗ.
Bách Linh nghe vậy giật mình, mặt mũi tràn đầy nghi hoặc.
Lạc Thanh Chu đi đến vườn hoa phía sau, lúc đi đến bên cạnh nàng, đưa tay vuốt vuốt đầu của nàng nói:
- Lòng của bọn hắn, một mực đều ở cùng một chỗ.