Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 1137: Người đọc sách có chút khí lực không phải rất bình thường sao? (3)




Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, nói sang chuyện khác:

- Nhị tiểu thư, quận chúa, ta cảm thấy chúng ta vẫn đừng đi bụi hoa sen. Vừa rồi cầu đá gãy quá kỳ quái, ta cảm thấy nơi này có khả năng không quá an toàn.

Hắn quay đầu, nhìn một chút cầu đá đứt gãy, nhìn về phía lầu các ở cuối cầu chính giữa hồ nước.

Du khách đang vui chơi ở trên lầu các cũng đều đang nhao nhao chạy ra, lên thuyền thoát đi.

Lại liếc mắt nhìn đỉnh chóp lầu các.

Đã mấy đêm rồi không có nhìn thấy Nguyệt tỷ tỷ, không biết mấy đêm qua nàng có tới nơi này.

Tần nhị tiểu thư ôn nhu nói:

- Vi Mặc nghe Thanh Chu ca ca, Thanh Chu ca ca nếu cảm thấy không an toàn, chúng ta không chơi nữa. Chúng ta đi nơi khác chơi là được, dạo phố cũng có thể.

Nam Cung Mỹ Kiêu nhìn thoáng qua cầu gãy phía ngoài, và đám người vẫn như cũ còn đang kinh hoảng, nhíu lông mày, trầm ngâm một chút, nói:

- Thế trở về đi, trên hồ có gió lạnh, đi dạo phố cũng có thể.

Lạc Thanh Chu nhẹ gật đầu, hô với đầu thuyền phía ngoài:

- Cô nương, quay đầu đi, đưa chúng ta về trên bờ.

Thiếu nữ áo xanh đứng ở mũi thuyền, giống như không có nghe thấy tiếng hô của hắn, vẫn như cũ chống đỡ thuyền nhỏ lao tới bụi hoa sen.

Lạc Thanh Chu giật mình, đột nhiên đứng lên.

Ánh nắng tươi sáng, gió mát nhè nhẹ.

Thiếu nữ áo xanh một đôi chân ngọc tuyết trắng trần trụi mang theo linh đang, đứng ở chỗ mũi thuyền, cầm trong tay ống trúc, tóc xanh bay lên, tay áo bồng bềnh, nhìn qua có một phen phong thái đặc biệt.

Thần sắc trên mặt Lạc Thanh Chu lại càng thêm ngưng trọng.

- Quận chúa, giúp ta xem chừng nhị tiểu thư.

Hắn dặn dò một tiếng, đi ra mui thuyền, đi tới đầu thuyền, đứng ở sau lưng thiếu nữ áo xanh, không tiếp tục nói chuyện.

Thuyền nhỏ vạch nước mà đi, đi tới bên trong bụi sen.

Sóng biếc dập dờn, sông xanh chập trùng lên xuống, cái bóng thiếu nữ chiếu lên hồ nước, di động di động, mông lung, nhìn không quá rõ.

Trong thuyền, Nam Cung Mỹ Kiêu híp híp con ngươi, lấy ra roi của mình.

- A, công tử, ngươi làm sao đứng ở sau lưng ta? Có chuyện gì không?

Đợi thuyền nhỏ tiến bên trong bụi sen, thiếu nữ áo xanh mới xoay người lại, tựa hồ lúc này mới phát hiện người đứng phía sau, trên mặt lộ ra một tia kinh ngạc.

Lạc Thanh Chu nhìn chằm chằm cổ của nàng nói:

- Cô nương, chúng ta muốn trở về trên bờ, không phải tới đây.

Thiếu nữ nghe vậy ngây ra một lúc, nói:

- Vừa rồi công tử không phải nói tới đây à? Công tử còn bảo cho ta đi chậm một chút, không cần gấp đây.

Lạc Thanh Chu nhìn con mắt của nàng, giật mình, nói thầm: ‘Chẳng lẽ vừa rồi ở trong khoang thuyền gọi nàng, nàng thật không có nghe thấy.

Dừng một chút, hắn nói:

- Không chơi, về trên bờ đi.

Thiếu nữ rất kỳ quái nhìn hắn một chút, cũng không có nói thêm nữa, ống trúc trong tay duỗi ra, cắm vào trong nước.

Thuyền nhỏ bắt đầu quay đầu.

Lạc Thanh Chu lại nhìn nàng chằm chằm trong chốc lát, cũng không có phát hiện bất cứ dị thường nào, lúc này mới trở lại buồng nhỏ trên tàu.

- Nàng vừa rồi giống như không có nghe thấy.

Ngồi xuống bên cạnh Tần nhị tiểu thư, hắn giải thích một câu.

Đúng vào lúc này, hắn đột nhiên nghe được dưới mặt bàn ‘Oa’ truyền đến một tiếng dị hưởng, vội vàng cúi đầu nhìn lại.

Ai ngờ hắn vừa cúi đầu xuống, dưới mặt bàn đột nhiên duỗi ra một bàn chân, hướng về mặt của hắn đá tới.

Đồng thời, tiếng hét phẫn nộ của Nam Cung Mỹ Kiêu truyền đến:

- Lạc Thanh Chu, ngươi đang nhìn cái gì?

Lạc Thanh Chu bắt lại chân của nàng, tiếp tục dò đầu tìm dưới mặt bàn, ngưng mắt nhìn lại.

- Đồ lưu manh, thả chân ta ra, không cho phép nhìn.

Nam Cung Mỹ Kiêu giãy dụa, rút ra roi bên hông.

Lạc Thanh Chu đột nhiên ngẩng đầu nói:

- Thuyền rỉ nước!

Ai ngờ vừa nói lời này, ‘Két’ một tiếng, toàn bộ cái bàn đột nhiên sụp đổ.

Buồng nhỏ trên tàu đột nhiên bị phá ra một cái lỗ lớn.

- Oa!

Nước hồ trong nháy mắt dâng lên.

Sắc mặt mấy người đại biến.

Lạc Thanh Chu ôm lấy Tần nhị tiểu thư bên cạnh, xông ra buồng nhỏ trên tàu.

Lúc này, Tần Vi Mặc chỉ vào đầu thuyền nói:

- Thanh ca ca, không thấy cô nương chống thuyền đâu.

Lạc Thanh Chu giật mình trong lòng, nhìn về phía đầu thuyền.

Đầu thuyền trống trơn, nữ tử áo xanh đã không thấy tăm hơi, chỉ còn lại một ống trúc thật dài, đặt nằm ngang.

Hắn lập tức ôm Tần nhị tiểu thư chạy đến vị trí đầu thuyền, cúi đầu nhìn hồ nước phía dưới.

- Xoạt!

Một bọt nước đột nhiên bay vụt tới.

Hắn cuống quít ôm Tần nhị tiểu thư lui lại, né tránh cột nước đang bay lên.

Nhưng hắn vừa rồi thấy rõ một bóng đen to lớn lóe lên liền biến mất dưới đáy thuyền.

Nước hồ nhanh chóng tràn vào từ cái lỗ lớn bên trong chính giữa thuyền nhỏ, toàn bộ thuyền nhỏ bắt đầu lay động nghiêng xuống.

Châu nhi và Thu nhi đều bị hù hoa dung thất sắc.