Lạc Thanh Chu ôm ngang Tần nhị tiểu thư trong ngực, xem xét trái phải, thấy một thuyền nhỏ gần nhất cũng có hơn hai mươi mét, trong lòng bỗng nhiên xiết chặt.
Nếu bọn họ rơi xuống nước, há không phải bị con quái vật to lớn dưới đáy nước há một ngụm nuốt mất?
Đúng vào lúc này, Nam Cung Mỹ Kiêu đột nhiên nhìn sang thuyền nhỏ cách đó không xa hô to:
- Cửu ma ma!
- Sưu!
Một đạo thân ảnh già nua đột nhiên lướt đi từ trên thuyền nhỏ kia, nhẹ nhàng rơi vào trên mặt hồ, lập tức chân đạp mặt nước, thân ảnh như bay, lại nhanh chóng lướt đến nơi này.
Nhìn tốc độ kia, lại như cưỡi tuấn mã chạy như bay trên đất bằng.
Trong nháy mắt, lão ma ma đã giẫm lên mặt nước, chạy vội tới chỗ gần, lập tức bắt lại đuôi thuyền nhỏ, nói:
- Tiểu thư, đứng cẩn thận!
- Xoạt!
Thuyền nhỏ đã bị rót nước hồ vào nửa khoang thuyền, và mấy người trên thuyền lại trực tiếp bị nàng dùng một tay giơ lên, thân thể lập tức khẽ chuyển, tiếp tục bước đi như bay ở trên mặt hồ, chạy về phía thuyền nhỏ cách đó không xa.
Du khách khác trên thuyền bốn phía gặp một màn này, đều la thất thanh.
Một lão thái bà tóc hoa râm, vậy mà dùng một tay nâng cả chiếc thuyền nhỏ, chạy nhanh ở trên mặt hồ.
Trong nháy mắt, lão ma ma đã nâng thuyền chạy vội tới gần một chiếc thuyền nhỏ khác.
Người chèo thuyền chống thuyền trên thuyền nhỏ kia sớm đã bị hù cứng người ở đầu thuyền, trừng to hai mắt, há hốc mồm, miệng không thể nói.
- Oa!
Cửu ma ma nắm thuyền nhỏ trong tay, nhẹ nhàng đặt ở bên cạnh thuyền nhỏ này.
Nam Cung Mỹ Kiêu một tay một người, nắm lấy Thu nhi và Châu nhi, nhẹ nhàng nhảy lên một cái thuyền nhỏ khác.
Lạc Thanh Chu cũng ôm Tần nhị tiểu thư, nhảy lên.
Lão ma ma nhìn hắn một cái, ‘Ba’ một chưởng vỗ vào thuyền nhỏ đang rỉ nước.
Thuyền nhỏ lập tức ‘Răng rắc’ một tiếng, chia năm xẻ bảy, nhanh chóng chìm vào đáy hồ.
Lạc Thanh Chu run run một chút, trong lòng âm thầm chấn kinh, Đại Võ Sư và Võ Sư chỉ thua kém một đại cảnh giới mà thôi, thực lực càng kinh khủng như thế.
Lão ma ma thu hồi ánh mắt nhìn về phía hắn, đứng ở đầu thuyền, nhìn buồng nhỏ trên tàu vỡ vụn, trong mắt lấp lóe tinh quang, thần sắc dần trở nên ngưng trọng hơn.
Nàng lại cúi đầu xuống, nhìn về phía nước hồ.
Nước hồ tĩnh mịch, không nhìn ra dị thường.
Lạc Thanh Chu ôm Tần nhị tiểu thư, tiến vào buồng nhỏ trên tàu, đem nàng đặt ở trên ghế, ân cần nói:
- Nhị tiểu thư, muội không có chuyện gì chứ?
Sắc mặt Tần Vi Mặc có chút trắng bệch, lắc đầu nói:
- Không sao đâu, Thanh Chu ca ca, cô nương chống thuyền kia có phải có vấn đề hay không?
Lạc Thanh Chu nhẹ gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc.
Nam Cung Mỹ Kiêu đi đến, ngồi xuống ở đối diện, nhìn hắn nói:
- Làm sao ngươi biết phía dưới rỉ nước?
Lạc Thanh Chu nói:
- Ta nghe được âm thanh.
Ánh mắt Nam Cung Mỹ Kiêu sáng rực nhìn hắn nói:
- Vì sao ta không có nghe được?
Lạc Thanh Chu dừng một chút, nói:
- Lỗ tai ta từ nhỏ đã rất thính. Thân là người đọc sách, tai thính mắt tinh, cái này có gì vấn đề à?
Nam Cung Mỹ Kiêu hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn, không nói gì thêm.
Lạc Thanh Chu cũng nhìn nàng nói:
- Quận chúa vừa rồi vì sao còn hiểu lầm ta như thế? Quận chúa cảm thấy, ta sẽ liếm chân của ngươi ở trước mặt của rất nhiều người như thế sao?
Nam Cung Mỹ Kiêu đứng dậy, đi ra ngoài, quát lạnh nói với người chèo thuyền chỗ đầu thuyền:
- Còn thất thần làm gì? Chèo thuyền về bờ đi.
Nói xong, nàng chắp hai tay sau lưng đứng ở đầu thuyền, váy áo bồng bềnh, nhìn qua mặt hồ xa xa trầm tư, hai chân được bao phủ bên trong tất chân màu tím không tự chủ di động, trên gương mặt xinh đẹp lặng lẽ nhiễm lên hai vết đỏ ửng nhàn nhạt.
Trong khoang thuyền, Tần nhị tiểu thư có chút trách cứ:
- Thanh Chu ca ca, đừng nói chuyện như vậy với Mỹ Kiêu tỷ.
Lạc Thanh Chu có chút ủy khuất nói:
- Nhị tiểu thư, muội hôm nay cũng nhìn thấy, nàng một mực nhằm vào ta, lúc đi ở trên đường, khi vừa đến đây, một mực châm chọc khiêu khích ta, còn vu khống ta có đam mê luyến chân. Ta chính là rất bình thường yêu thích chân nữ hài tử, giống như rất nhiều người khác thích tay và con mắt nữ hài tử, này làm sao gọi là đam mê luyến chân rồi? Đây không phải yêu thích bình thường à? Mà nàng vừa rồi vậy mà hiểu lầm ta muốn liếm chân của nàng, nàng vừa rồi ngay cả giày cũng không có cởi, ta có đói khát như vậy sao? Ta…
- Thanh Chu ca ca.
Tần nhị tiểu thư ngắt lời hắn, nói nhỏ:
- Chân Mỹ Kiêu tỷ rất đẹp, tối hôm qua ta với nàng cùng nhau tắm rửa, ta nhìn một chút, so với chân của cô nương chống thuyền vừa rồi, còn dễ nhìn hơn nữa đấy.
Lạc Thanh Chu nói:
- Thật?
Tần nhị tiểu thư nhẹ gật đầu, thấp giọng nói:
- Thanh Chu ca ca, chờ trở về, Vi Mặc vẽ cho ngươi xem có được hay không?