Thu nhi vội vàng đỏ mặt nói:
- Châu nhi, ta không ăn, một mình ngươi ăn đi.
Lạc Thanh Chu lạnh lùng nhìn nàng nói:
- Nàng về sau cũng sẽ có, đêm nay ngươi ăn trước.
Châu nhi vui vẻ nói:
- Ừm được, tạ ơn cô gia.
Thu nhi vuốt cái trán, cúi đầu.
Lạc Thanh Chu đang muốn lại mỉa mai vài câu, ngón tay Tần nhị tiểu thư ngồi ở bên cạnh nhẹ nhàng gãi gãi lòng bàn tay của hắn, cắn cắn môi phấn, hai con ngươi làn thu thuỷ nhẹ nhàng nhìn hắn, thấp giọng nói:
- Thanh Chu ca ca, Vi Mặc cũng muốn ăn...
Nam Cung Mỹ Kiêu ngồi ở đối diện mặc dù không có nghe rõ, nhưng rất bén nhạy cảm giác được lời hắn nói là lạ, lạnh lùng nói:
- Đồ gì ngon, lấy ra ta xem một chút.
Lạc Thanh Chu nhìn về phía nàng nói:
- Quận chúa là quý nhân, sẽ không ăn những thứ bẩn thỉu kia, cũng không cần nhìn.
Nam Cung Mỹ Kiêu hừ lạnh một tiếng, nói:
- Ta lại muốn nhìn, ngươi có cầm ra hay không?
Lạc Thanh Chu đột nhiên cảm thấy chân đặt ở dưới mặt bàn bị một chân dẫm lên, chỉ đành phải nói:
- Quận chúa, là một loại mứt quả, hoa quả mứt quả. Phía trên có chuối tiêu, có quýt, có quả sổ, có sơn tao, có quả táo, còn có cây mơ vân vân.
Ánh mắt Nam Cung Mỹ Kiêu đầy nghi ngờ nhìn hắn vài lần, nói:
- Thật sao?
Lạc Thanh Chu gật đầu nói:
- Ừm.
Nam Cung Mỹ Kiêu lập tức nói:
- Vậy ta cũng muốn ăn, đêm nay trở về, ngươi liền làm.
Lạc Thanh Chu im lặng, chỉ đành phải nói:
- Được. Quận chúa nếu như không chê, ta sẽ làm nhiều một chút.
- Thanh Chu ca ca...
Lúc này, Tần nhị tiểu thư bên cạnh đột nhiên có chút cau mày nói:
- Ngươi vừa rồi có nói với nhà đò là chúng ta muốn đi đâu hay không?
Lạc Thanh Chu nghe vậy ngẩn người, quay đầu nhìn lại.
Thiếu nữ áo xanh đứng ở đầu thuyền đang chống đỡ thuyền nhỏ lướt tới bụi hoa sen cách đó không xa.
Lạc Thanh Chu đột nhiên đứng dậy, từ trong mui thuyền đi ra ngoài, đi tới trước mặt thiếu nữ áo xanh, nhìn nàng chằm chằm một chút, hỏi:
- Cô nương, hình như chúng ta chưa hề nói muốn đi bụi hoa sen nha?
Thiếu nữ áo xanh nghe vậy, chỉ cười một tiếng, mắt ngọc mày ngài, âm thanh thanh thúy mà nói:
- Công tử, thời gian còn sớm như vậy, các ngươi đến Tây Hồ du ngoạn, không đi bụi hoa sen chơi sao? Nơi đó rất xinh đẹp, cơ hồ mỗi du khách tới đây đều sẽ đi thuyền đến đó du ngoạn.
Lạc Thanh Chu nhìn chằm chằm cổ của nàng một hồi, quay đầu nói:
- Nhị tiểu thư, quận chúa, muốn đi bụi hoa sen hay không?
Trước đó bọn họ đích xác chuẩn bị đi thuyền, đi đến bụi hoa sen du ngoạn.
Nhưng bây giờ cầu đá đột nhiên đổ sụp, không biết nơi này sẽ còn phát sinh nguy hiểm gì, cho nên hắn có chút không quá muốn đi.
Dù sao ở trong nước, không phải đang ở trên bờ.
Nếu phát sinh nguy hiểm, bọn hắn căn bản trốn không thoát.
Cho dù kỹ năng bơi của hắn còn có thể, nhưng nhiều nhất chỉ có thể cứu một người.
Nam Cung Mỹ Kiêu mở miệng nói:
- Đi.
Tần nhị tiểu thư cũng nói:
- Thanh Chu ca ca, hiện tại còn sớm như vậy, ta cũng muốn đi chơi một hồi, Vi Mặc rất lâu cũng không có ra ngoài chơi.
Lạc Thanh Chu lại nhìn thiếu nữ áo xanh trước mặt một chút, gật đầu nói:
- Vậy đi bụi sen đi, đi chậm một chút, không cần gấp, an toàn quan trọng nhất.
Nói xong, lại liếc mắt nhìn chân ngọc tuyết trắng trần trụi dưới váy của nàng, đang muốn quay người rời đi, đột nhiên lại hỏi:
- À tiểu cô nương, ngươi thường xuyên ở chỗ này lái thuyền sao? Người trong nhà ngươi đâu?
Thiếu nữ áo xanh giòn tiếng nói:
- Cha ta thường xuyên ở chỗ này lái thuyền, bất quá thân thể hắn hôm nay không quá dễ chịu, cho nên để ta đi thay. Công tử yên tâm, ta cũng rất quen tay, từ nhỏ cha đã dạy ta, sẽ không xảy ra chuyện gì.
Lạc Thanh Chu nghe vậy, lại cúi đầu xuống, liếc qua chân nhỏ tiêm tú cùng dây đỏ linh đang trên mắt cá chân dưới váy nàng, gật đầu, không nói gì thêm, quay người tiến vào mui thuyền.
Mới vừa đi vào, Nam Cung Mỹ Kiêu trào phúng:
- Nước bọt đều chảy ra, có phải rất muốn cúi người xuống liếm mấy cái hay không?
Lạc Thanh Chu ngồi xuống bên cạnh Tần nhị tiểu thư, lại quay đầu nhìn thoáng qua chân nhỏ tuyết trắng của thiếu nữ mặc áo xanh ngoài đầu thuyền, nói:
- Quận chúa đừng hiểu lầm, ta chỉ có chút kỳ quái. Nếu như nàng thường xuyên ở chỗ này lái thuyền, chân nhỏ trần trụi ở bên ngoài, không khả năng trắng như vậy.
Nam Cung Mỹ Kiêu cười lạnh nói:
- Nói không chừng người ta liếc mắt một cái đã nhìn ra người nào đó có đam mê luyến chân, cho nên hôm nay mới cố ý lộ ra để dẫn dụ người nào đó đây này?
Lạc Thanh Chu nhìn về phía nàng nói:
- Nàng nàng dẫn dụ ta làm gì?
Vừa nghe lời này, ánh mắt của mấy người đều nhìn về hắn.
Châu nhi ở một bên lần nữa nhịn không được nói:
- Cô gia, quận chúa nói người nào đó có đam mê luyến chân, lại không có nói người, người làm sao trực tiếp liền thừa nhận rồi?