Nam Cung Mỹ Kiêu buông lỏng Châu nhi ra, nhìn về phía hắn nói:
- Ngươi nói là váy sao?
Lạc Thanh Chu: - ? ? ?
Nam Cung Mỹ Kiêu lạnh lùng nhìn hắn nói:
- Váy ta bay lên, có phải rất đẹp mắt hay không?
Lạc Thanh Chu vội vàng nói:
- Ta không thấy bên trong, ta cũng không thấy tất chân quận chúa mặc bên trong, ta thề.
Đám người: - ....
Trên thuyền lâm vào trầm mặc ngắn ngủi.
- Ầm!
Lạc Thanh Chu che mắt, ngồi xổm ở trên mặt đất.
Nam Cung Mỹ Kiêu thu hồi nắm đấm, tiến vào buồng nhỏ trên tàu.
- Hừ, cô gia không đứng đắn.
Châu nhi cũng hừ lạnh.
Lạc Thanh Chu ngẩng đầu, dùng một con mắt nhìn nàng một cái, sau đó nói với Tần nhị tiểu thư bên cạnh:
- Nhị tiểu thư, để Châu nhi đi làm động phòng nha đầu cho ta đi, đêm nay liền đi.
Châu nhi: - ....
Tần nhị tiểu thư mỉm cười nói:
- Tốt, dù sao về sau Châu nhi và Thu nhi đều là của Thanh Chu ca ca.
- Tiểu thư...
Châu nhi lập tức luống cuống, vội vàng lại nài nỉ:
- Cô gia, nô tỳ sai, nô tỳ về sau cũng không tiếp tục lắm mồm...
Lạc Thanh Chu nhìn nàng nói:
- Về sau tiếp tục nhiều chuyện làm sao bây giờ?
Châu nhi che miệng nói:
- Tiếp tục nhiều chuyện, cô gia liền dùng vải bịt chặt miệng nô tỳ lại, tắc lại cả yết hầu của nô tỳ, để nô tỳ rốt cuộc nói không nên lời, có được hay không?
Lạc Thanh Chu nhìn nàng trầm mặc một chút, nói:
- Được.
Lúc này, thiếu nữ áo xanh đứng ở đầu thuyền cắm ống trúc trong tay vào trong nước, giòn tiếng nói:
- Các vị khách quan, tiến vào trong buồng ngồi xuống đi, muốn lái thuyền.
Lạc Thanh Chu đứng dậy, vịn Tần nhị tiểu thư, tiến vào buồng nhỏ trên tàu, ngồi xuống đối diện người nào đó, sau đó nhắm mắt dưỡng thần.
Nam Cung Mỹ Kiêu lạnh lùng nhìn hắn vài lần, hỏi:
- Tại sao đột nhiên động thủ đánh người?
Lạc Thanh Chu mở mắt ra nói:
- Bọn hắn bất kính quận chúa.
Nam Cung Mỹ Kiêu nhíu mày nói:
- Như thế nào bất kính ta rồi? Bọn hắn ngay cả lời đều không có nói với ta đây.
Lạc Thanh Chu nói:
- Ánh mắt của bọn hắn hèn mọn, càng không ngừng nhìn lén quận chúa, khẳng định tâm hoài quỷ thai đối với quận chúa.
Nam Cung Mỹ Kiêu thản nhiên nói:
- Có lẽ là bởi vì bản quận chúa quá đẹp, bọn hắn nhịn không được nhìn nhiều vài lần? Nhìn vài lần liền gọi là tâm hoài quỷ thai? Thế khi bản quận chúa đi trên đường, nhiều người nhìn lén như vậy, chẳng phải đều nên đánh?
Lạc Thanh Chu suy nghĩ một chút, nói:
- Bọn hắn ngăn lại đường đi của chúng ta, không cho chúng ta đi, mà kiệt lực mời chúng ta đi thuyền hoa, hiển nhiên có âm mưu khác.
Nam Cung Mỹ Kiêu lạnh lùng nói:
- Có lẽ là người ta nhiệt tình hiếu khách, chỉ muốn cùng ngươi kết giao bằng hữu?
Lạc Thanh Chu nhìn nàng, nhịn không được nói:
- Quận chúa, ngươi đến cùng là ở bên nào?
Nam Cung Mỹ Kiêu hừ lạnh nói:
- Bên nào có lý, bản quận chúa chính là ở một bên đó.
Lạc Thanh Chu không nói gì thêm.
Nam Cung Mỹ Kiêu nhìn hắn chằm chằm trong chốc lát, lại hỏi:
- Lạc Thanh Chu, không phải ngươi là thư sinh yếu đuối à? Làm sao một cước một người, trực tiếp đá bốn người kia đều nằm rạp trên đất? Ngươi từ đâu mà có khí lực lớn như vậy?
Lạc Thanh Chu một mặt bình tĩnh nói:
- Nhị ca đã từng truyền thụ qua ta quyền pháp rèn luyện thân thể, ta thường xuyên tu luyện, cho nên khí lực lớn hơn một chút.
Trong mắt Nam Cung Mỹ Kiêu lộ ra một vòng trào phúng:
- Ồ? Thật sao? Vậy ngươi vừa rồi ôm Vi Mặc nhảy xuống, một tay bắt dây thừng, cũng không phải người bình thường có thể làm được.
Lạc Thanh Chu đối mặt với hai mắt của nàng nói:
- Quận chúa, ngươi cảm thấy ta là người bình thường sao? Ta thế nhưng là Lạc giải nguyên khoa cử hạng nhất Mạc Thành, ngay cả Trưởng công chúa đều tôn làm sư trưởng. Ai quy định người đọc sách liền nhất định phải yếu đuối? Người đọc sách thường xuyên mài mực cầm sách, có chút khí lực không phải rất bình thường?
Châu nhi ở một bên lại không nhịn được nói:
- Cô gia, ta nhớ được mỗi lần đều là tiểu thư và Tiểu Điệp, còn có Thu nhi giúp ngươi mài mực đây.
Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, quay đầu nhìn về phía nàng nói:
- Châu nhi, tối nay về nhà, nhớ kỹ chớ có ăn đồ cay.
Châu nhi kinh ngạc một chút, hỏi:
- Vì cái gì?
Lạc Thanh Chu nói:
- Không gì cả, dù sao chớ ăn là được. Tốt nhất cũng đừng ăn cơm, đến lúc đó cô gia lấy cho ngươi đồ ăn ngon.
Châu nhi lập tức vui vẻ nói:
- Thật sao cô gia? Đồ ăn ngon gì? Là mứt quả hay là bánh kẹo?
Mặt Lạc Thanh Chu không biểu lộ gì, nói:
- Chờ ngươi trở về liền biết.
Châu nhi vội vàng gật đầu nói:
- Được được.
Sau đó lại hỏi:
- Có Thu nhi không?
Lạc Thanh Chu nói:
- Không có, nàng không có tư cách ăn.
Châu nhi lập tức vượt lông mày nói:
- Thế cô gia có thể chia ra một phần ít hay không, ta phân cho Thu nhi một nửa?