Lạc Thanh Chu lại nhìn chỗ cầu gãy, nói:
- Chỉ có thể thuận theo dây thừng trượt xuống, cầu kia nhất thời sẽ không sập nhưng không biết về sau thế nào. Nhị tiểu thư đừng sợ, chờ một lúc ta ôm muội xuống dưới.
Châu nhi vội vàng nói:
- Cô gia, vậy chúng ta làm sao bây giờ?
Nàng chỉ biết phi đao, cái khác cũng sẽ không.
Khoảng cách từ trên cầu đến bên dưới, vẫn là rất xa.
Lạc Thanh Chu nhìn về phía nàng nói:
- Đừng sợ, chờ một lúc ngươi nắm chắc dây thừng, chậm rãi trượt xuống là được. Rơi vào trong nước cũng không sao, phía dưới có thuyền cứu ngươi.
Sau đó lại nói với Thu nhi:
- Thu nhi, ngươi đừng vội, chờ một lúc cô gia ôm ngươi xuống dưới.
Châu nhi: - ....
Thu nhi nín cười nói:
- Tạ ơn cô gia.
Lạc Thanh Chu đứng tại lan can, nhìn qua thuyền phía dưới.
Tần nhị tiểu thư ở bên cạnh thấp giọng nói:
- Thanh Chu ca ca, huynh có phải quên đi Mỹ Kiêu tỷ hay không? Thân thể nàng không thoải mái, một người không thể đi xuống.
Lạc Thanh Chu nghe vậy, nhìn thoáng qua bên cạnh nàng, thấp giọng nói:
- Nhị tiểu thư, nam nữ thụ thụ bất thân, ta không thể ôm nàng, để Mộc di thuê thuyền tới đón nàng đi.
Nam Cung Mỹ Kiêu lạnh lùng nhìn hắn.
Lạc Thanh Chu giả bộ như không có trông thấy, cúi đầu tiếp tục xem thuyền phía dưới.
Một thuyền hoa cao lớn trang trí tinh mỹ chậm rãi tới gần, phía trên có nữ tử hất lên lụa mỏng, ăn mặc trang điểm lộng lẫy, nhao nhao quơ khăn tay trong tay giọng dịu dàng hô:
- Các công tử phía trên, nô gia tới đón các ngươi đây.
Lạc Thanh Chu nhìn thoáng qua, nói:
- Nhị tiểu thư, thuyền hoa tương đối cao, chúng ta có thể trực tiếp rơi xuống tầng thứ hai, nếu không…
Hắn còn chưa có nói xong, Tần nhị tiểu thư, Nam Cung Mỹ Kiêu bên cạnh, còn có Thu nhi Châu nhi đều quăng qua ánh mắt ý vị sâu nhìn hắn.
Lạc Thanh Chu nói tiếp:
- Bất quá khẳng định rất tốn tiền... Chúng ta vẫn là ngồi thuyền nhỏ đi...
- Hắc!
Một sợi dây thừng bay lên, vừa hay bay đến chỗ hắn nơi này.
Lạc Thanh Chu vô ý thức vươn tay, một tay tiếp được, nhìn xuống dưới, một thuyền ô bồng dừng ở phía dưới, có một thiếu nữ áo xanh cầm ống trúc trong tay đang đứng ở đầu thuyền.
Thiếu nữ kia có bộ dáng phổ thông, dáng người tinh tế thon thả, một đôi chân ngọc tuyết trắng trần trụi, trên mắt cá chân một chân trong đó còn buộc một sợi dây đỏ, trên dây đỏ tựa hồ còn mang theo một cái linh đang.
- Công tử, một người một lượng bạc, muốn xuống hay không?
Thiếu nữ áo xanh trên thuyền ngửa đầu, thanh thúy hô.
Lạc Thanh Chu nhìn thoáng qua chân ngọc tiêm tú của nàng, yên lặng thắt dây thừng ở trên lan can, sau đó quay đầu nói:
- Nhị tiểu thư, ta ôm muội xuống dưới.
Tần nhị tiểu thư nói:
- Thanh Chu ca ca, rất đắt.
Nam Cung Mỹ Kiêu ở một bên cười lạnh nói:
- Vi Mặc, đối với người có đam mê luyến chân mà nói, đắt đi nữa bọn hắn cũng nguyện ý.
Lạc Thanh Chu: - ....
- Nhị tiểu thư, đừng sợ, ôm chặt ta.
- Thanh Chu ca ca, huynh cũng ôm chặt Vi Mặc.
- Nhị tiểu thư... Quá chặt, buông lỏng một chút...
- Muộn…
Lạc Thanh Chu ôm Tần nhị tiểu thư, thuận theo dây thừng, từ trên cầu chậm rãi trượt xuống dưới.
Tần nhị tiểu thư ôm thật chặt cổ của hắn, gương mặt chôn ở lồng ngực của hắn, thân thể mềm nhũn, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, không dám nhìn xuống dưới.
Không bao lâu, hai người rơi vào trên thuyền nhỏ.
- Nhị tiểu thư, được rồi, có thể mở mắt ra.
- Thanh Chu ca ca, Vi Mặc không còn khí lực, lại ôm một chút...
Lạc Thanh Chu không nói gì thêm, tiếp tục ôn nhu ôm thân thể mảnh mai không xương thơm ngào ngạt của nàng.
Thiếu nữ áo xanh cầm ống trúc trong tay, đứng ở đầu thuyền, an tĩnh nhìn bóng lưng của hắn.
Nam Cung Mỹ Kiêu đứng ở trên cầu, nhìn xuống phía dưới một chút, ôm lấy Thu nhi bên cạnh, nắm chặt dây thừng, nhanh nhẹn trượt xuống, vững vàng rơi vào trên thuyền.
Châu nhi một thân một mình, lẻ loi trơ trọi đứng ở trên cầu, tại chỗ lan can, tội nghiệp mà nhìn xuống mấy người trên thuyền.
Lạc Thanh Chu ngẩng đầu hô:
- Châu nhi, đừng sợ, bắt lấy dây thừng trượt xuống, cô gia ở phía dưới tiếp lấy ngươi.
Châu nhi ô ô một tiếng, lớn tiếng nói:
- Cô gia, nô tỳ không dám... Người đi lên ôm nô tỳ xuống đi, nô tỳ về sau sẽ không còn hung hăng với người nữa, ô ô....
Tần nhị tiểu thư buông lỏng cánh tay, cười nói:
- Thanh Chu ca ca, nhanh đi đón Châu nhi đi.
Lạc Thanh Chu đang muốn đáp ứng, Nam Cung Mỹ Kiêu đột nhiên bắt lấy dây thừng, ‘Dát’ một tiếng lao lên, lập tức một tay ôm Châu nhi ở chỗ lan can, lại trực tiếp buông lỏng dây thừng trong tay ra, bay xuống xuống dưới.
- Ầm!
Nàng vững vàng rơi vào đầu thuyền.
Toàn bộ thuyền nhỏ khẽ chấn động một chút.
Lạc Thanh Chu vội vàng vuốt mông ngựa nói:
- Thân thủ quận chúa thật tốt, bồng bềnh như tiên, vừa tuấn lại khốc.