Thu nhi đành phải thấp giọng nói:
- Thu lại, bây giờ không phải thời điểm ngươi biểu hiện, cho cô gia cơ hội.
Châu nhi nghe vậy ngẩn người, kinh ngạc nói:
- Cô gia là thư sinh yếu đuối, đánh thư sinh còn có thể, làm sao có thể đánh thắng được đám tay chân kia, sẽ bị đánh chết.
Thu nhi vẫn từng chút từng chút kéo nàng lại, thu hồi phi đao trong tay nàng.
- Chính là tiểu tử này! Đánh cho ta, đánh chết hắn!
Tên nam tử gọi Hứa Thả cũng đang ôm bụng, tức giận hô to.
Bảy tám tên tay chân xoa xoa cánh tay, khí thế hung hăng từ đầu cầu lao đến.
Các du khách khác trên cầu sợ hãi hoảng loạn né tránh.
- Quận chúa, mau gọi hộ vệ của ngươi tới.
Lạc Thanh Chu vội vàng nói.
Nam Cung Mỹ Kiêu lạnh lùng nhìn hắn nói:
- Ta không mang hộ vệ.
Lạc Thanh Chu nói:
- Mộc di cùng...
Nói đến đây, hắn đột nhiên dừng lại.
Trong mắt Nam Cung Mỹ Kiêu lộ ra một vòng cười lạnh:
- Mộc di và Cửu ma ma sao? Bọn hắn đều là người đánh xe, trói gà không chặt, so với ngươi còn muốn yếu hơn, ngươi từ nơi nào nhìn ra các nàng là hộ vệ của ta?
Lạc Thanh Chu: - .....
Mặt mũi Nam Cung Mỹ Kiêu tràn đầy cười lạnh nhìn hắn:
- Lạc Thanh Chu, ngươi gặp qua các nàng động thủ sao?
- Không, không có...
Lạc Thanh Chu phủ nhận.
Nam Cung Mỹ Kiêu nhíu mày nói:
- Đó không phải như thế à. Đi thôi, vì Vi Mặc, đi ngăn lại bọn hắn, đây là chuyện mà một nam nhân nên làm.
Tần nhị tiểu thư cũng ôn nhu nói:
- Tỷ phu, Vi Mặc cần huynh bảo hộ.
Nghiệp mà.
Ánh mắt Lạc Thanh Chu cổ quái nhìn nàng.
Sao hắn lại cảm giác hôm nay Tần nhị tiểu thư một mực đang giúp vị Nam Cung quận chúa này chứ?
Hai người bọn họ không phải thống nhất mặt trận sao?
Mắt thấy đám người kia hung thần ác sát lao đến, hắn không dám lại do dự, sợ trong hỗn loạn thương tổn tới nhị tiểu thư, đang muốn lên trước ngăn cản, ‘Oanh’ một tiếng vang lên.
Cả cầu đá đột nhiên chấn động.
Mặt cầu bên đám tay chân chạy đến lại đột nhiên đứt gãy, sụp đổ xuống dưới.
- A
Bảy tám tên tay chân và thư đồng theo ở phía sau, sợ hãi sợ thét chói tai té xuống trong hồ nước phía dưới.
- Phù phù!
- Phù phù!
- Phù phù!
Tiếng thét chói tai Không ngừng, bọt nước văng khắp nơi.
Cực kì trùng hợp chính là, cũng chỉ có một chỗ mặt cầu kia đứt gãy, mà chỗ kia trên cầu, ngoại trừ kia mấy tên tay chân và thư đồng ra, cũng không có du khách khác.
Du khách đứng ở hai bên cầu gãy thấy cảnh này, cũng đều nghẹn ngào gào lên, sợ mặt cầu dưới chân đột nhiên sập xuống dưới.
Mà Nam Cung Mỹ Kiêu, Tần nhị tiểu thư mấy người đứng ở chỗ đứt gãy cũng đều giật nảy mình, đều hoa dung thất sắc, cuống quít không thôi.
Lạc Thanh Chu trực tiếp bế lên thân thể mảnh mai của Tần nhị tiểu thư, đề phòng mặt cầu dưới chân cũng đột nhiên đứt gãy.
Nhưng, địa phương khác vẫn rất kiên cố như cũ, lắc lắc lắc cũng không có.
Nhìn một màn đáng sợ này, du khách ven hồ, cũng đều kêu to.
Thuyền hoa, du thuyền đang du ngoạn trên mặt hồ đều nhanh chóng lao tới, chuẩn bị cứu viện người rơi xuống nước, cùng du khách bị vây ở bên trên cầu gãy.
- Lạc Thanh Chu…
Nam Cung Mỹ Kiêu nhìn cầu gãy trước mặt, trên mặt lộ ra một tia chấn kinh cùng ngờ vực, đột nhiên quay đầu nhìn về phía hắn nói:
- Chuyện gì xảy ra?
Cho dù võ giả cảnh giới Võ Sư cũng không có khả năng tùy tiện một cước đã đạp gãy cầu đá kiên cố? Nhiều nhất giẫm một cái hố mà thôi.
Gia hỏa này chẳng lẽ...
Lạc Thanh Chu gặp ánh mắt nàng sáng rực mà nhìn chằm chằm vào mình, một mặt vội vàng vô tội nói:
- Ta làm sao biết, không phải quận chúa nghi ngờ là ta làm gãy đó chứ?
Tần nhị tiểu thư cũng nhìn hắn nói:
- Thanh Chu ca ca, thật là đúng dịp, vừa lúc là mấy người bọn hắn rơi xuống, ngươi cũng không cần đi liều mạng.
Lạc Thanh Chu: - ...
Châu nhi cũng nhìn hắn nói:
- Cô gia, ngươi vận khí cũng quá tốt đi.
Thu nhi cũng hoài nghi nhìn hắn.
Lúc này, bốn nam tử bị Lạc Thanh Chu đá nằm rạp trên mặt đất đều sắc mặt trắng bệch bò lên, cuống quít leo đến chỗ kiên cố, hoảng sợ hô hào cứu mạng xuống thuyền hoa cùng thuyền nhỏ phía dưới.
Du khách bị vây ở bên trên cầu gãy đều đứng ở lan can lớn tiếng la to.
Bởi vì ai cũng không biết, cầu đá dưới chân có thể lần nữa đứt gãy hay không.
Ngoại trừ mấy thuyền hoa ra, rất nhiều du thuyền cũng đều lao tới, thừa cơ kiếm tiền.
Rất nhiều du thuyền vứt dây thừng lên trên, để người thắt ở chỗ lan can trên cầu, sau đó thuận theo dây thừng trượt xuống dưới.
- Thanh Chu ca ca, chúng ta nên làm cái gì?
Tần nhị tiểu thư nhìn du thuyền phía dưới, nhẹ giọng hỏi.
Nàng ngược lại không có sợ hãi và lo lắng, bởi vì nàng biết, Thanh Chu ca ca của nàng chắc chắn sẽ không để nàng xảy ra chuyện.