Nam Cung Mỹ Kiêu gật đầu nói:
- Được.
Dừng một chút, nàng lại nhìn về phía Thu nhi nói:
- Thu nhi, những cái... Quần áo kia đều còn không? Sau khi trở về cho ta xem một chút mấy hình dạng, đến lúc đó ta lại đi mấy tiệm chế quần áo khác ở nội thành nhìn thử xem có giống nhau hay không.
Thu nhi đỏ mặt gật đầu nói:
- Đều còn.
Nam Cung Mỹ Kiêu lại liếc mắt nhìn váy Châu nhi đã giật xuống, nhớ kỹ vừa rồi ở mép vớ có đường nét kỳ kỳ quái quái, sau đó lại quay đầu, nhìn về phía người nào đó.
Người nào đó vừa rồi nhìn rất chuyên chú.
Nàng lại cúi đầu xuống, nhìn thoáng qua tất chân màu tím bên trên chân mình.
Ánh mắt Tần Vi Mặc cũng nhìn về phía người nào đó, khóe miệng hơi co lên, trong mắt lộ ra thần sắc giống như cười mà không phải cười.
Trong xe, trong lúc nhất thời lại an tĩnh.
Mọi người tựa hồ đều suy nghĩ tâm sự.
Không bao lâu, xe ngựa đi vào Tây Hồ.
Ven hồ, người đến người đi, có chút náo nhiệt.
Trong hồ lại nhiều hơn hai chiếc thuyền hoa.
Bên trong một cái thuyền hoa trong đó, tiếng đàn du dương, chỗ lan can có mấy nữ tử người khoác lụa mỏng, trang điểm lòe loẹt đứng ở đó, đang dùng tư thái chọc người kêu gọi khách nhân trên cầu và bên bờ.
Lạc Thanh Chu xuống xe ngựa, vừa nhìn thoáng qua, chân đột nhiên bị người ta hung hăng đạp một cái.
Tây Hồ rất đẹp, đẹp không sao tả xiết.
Ven hồ, người bán hàng rong bày hàng, du khách như dệt, rộn ràng tới lui, vô cùng náo nhiệt.
Mấy người Lạc Thanh Chu xuyên qua đường cái, đến bên hồ, đi thẳng đến cầu đá, chuẩn bị đi cầu đá một chuyến, lại đi thuyền du lịch.
Trên cầu đá cũng có rất nhiều du khách.
Có tốp năm tốp ba văn nhân mặc khách người mặc nho bào, cầm trong tay quạt xếp, cũng có một nhà mấy người già già trẻ trẻ vui vẻ hòa thuận, hoan thanh tiếu ngữ (nói cười sung sướng, vui vẻ), càng có một ít thiếu nam thiếu nữ mới biết yêu, ngượng ngùng nói chuyện.
Mấy người Lạc Thanh Chu vừa đi lên cầu đá, liền nghe được bên trên thuyền hoa dưới cầu có nữ tử đang lắc mông, ngoắc tay la to:
- Công tử, đi lên chơi một lát đi, trên thuyền chúng ta chơi rất vui, cô nương dạng gì đều có.
Lạc Thanh Chu nhìn không chớp mắt, bước nhanh đi thẳng về phía trước, miễn cho lần nữa bị giẫm.
Tần nhị tiểu thư thì ngừng lại, đứng tại lan can, nhìn về thuyền phía hoa dưới.
Nam Cung Mỹ Kiêu dừng ở bên cạnh nàng, ánh mắt lạnh lùng nhìn phía dưới, giải thích:
- Kia là thuyền hoa thanh lâu, bên trên có nữ tử mãi nghệ, cũng có nữ tử bán mình. Người đọc sách thích đi nhất chính là loại địa phương này, hơi có tài hoa, lên trên chơi không chỉ miễn phí, sẽ còn bị các loại nữ tử tranh đoạt.
Nói xong, nàng quay đầu nhìn người nào đó một chút.
Lạc Thanh Chu thấy các nàng dừng bước lại, mình không dám lại tiếp tục đi về phía trước, đành phải cũng ngừng lại, ánh mắt nhìn về chỗ mặt hồ phía xa.
Tần nhị tiểu thư quay đầu nhìn hắn hỏi:
- Thanh Chu ca ca, Mỹ Kiêu tỷ nói đúng không?
Thanh Chu nghe vậy, nhìn về phía nàng nói:
- Nhị tiểu thư, ta cũng không biết, ta không có đi qua loại địa phương kia.
Tần nhị tiểu thư cười mà không cười nói:
- Không có đi qua?
Lạc Thanh Chu một mặt bình tĩnh:
- Không có đi qua.
Lần đó bị bắt, là bởi vì chuyện khác, hắn đã giải thích qua với nhị tiểu thư, lúc này khẳng định không thể thừa nhận.
Nam Cung Mỹ Kiêu lại ý vị thâm trường nói:
- Hiện tại tất cả thanh lâu truyền xướng thi từ nhiều nhất chính là bài « Thủy Điệu Ca Đầu » lưu truyền tới từ Mạc Thành kia. Nếu như vị tài tử làm « Thủy Điều Ca Đầu » tới kinh đô, nếu hắn muốn đều có thể miễn phí một mực dạo chơi tất cả thanh lâu kinh đô.
Tần nhị tiểu thư một mặt kinh ngạc.
- Thật sao?
Nam Cung Mỹ Kiêu nói:
- Thanh danh người kia ở các nơi thanh lâu, còn cao hơn so với hoa khôi. Không chỉ kinh đô, các địa phương khác cũng giống như vậy. Thanh lâu các nơi cả nước, hắn đều có thể miễn phí đi chơi. Cho dù những hoa khôi thanh lâu tự cho là thanh cao kia, đối với hắn cũng là si mê đến cực điểm.
- Mỹ Kiêu tỷ thế nào biết?
- Nghe Tuyết Y nói.
- Tuyết Y tỷ thế nào biết được?
- Hẳn là nghe người khác nói.
Hai người kẻ xướng người hoạ, giống như đang nói về chuyện của người khác.
Lạc Thanh Chu đứng ở một bên, nhìn qua mặt hồ xa xa trầm tư.
Đúng vào lúc này, sau lưng đột nhiên truyền đến một tiếng hô ngạc nhiên:
- A, đây không phải Lạc huynh sao?
Lạc Thanh Chu quay đầu nhìn lại, một thanh niên nam tử người mặc nho bào, đầu đội nho quan, cầm trong tay quạt xếp, mặt mũi tràn đầy ngạc nhiên đi tới.
Sau lưng hắn còn đi theo ba tên thư sinh khác phong độ nhẹ nhàng cầm trong tay quạt xếp.
Lúc này, ánh mắt ba tên thư sinh đều sáng rực nhìn về phía Tần nhị tiểu thư cùng Nam Cung quận chúa, khắp khuôn mặt là thần sắc kinh diễm.