Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 1130: Thiết kế đại sư (2)




Tần Vi Mặc suy nghĩ một chút, nói:

- Thật ra ta đã từng nghĩ thoáng đến tiệm may quần áo, trong nhà của chúng ta có mấy nha đầu có tay nghề làm quần áo rất tốt. Nếu như nguồn cung cấp và đơn đặt hàng số lượng lớn, chúng ta cũng có thể nhận người. Bất quá Mỹ Kiêu tỷ, nhà các ngươi đã vận chuyển vải vóc, hẳn là cũng mở có tiệm vải, nếu như chúng ta muốn mở tiệm quần áo, sẽ có xung đột hay không?

Nam Cung Mỹ Kiêu nói:

- Có thể có xung đột gì, kinh đô lớn như vậy, trên đường nhiều tiệm vải, lại không hoàn toàn là của chúng ta. Mà các ngươi mở tiệm cần các loại vải vóc, là gia tăng đơn đặt hàng cho chúng ta, sinh ý của các ngươi càng tốt, chúng ta cũng sẽ kiếm càng nhiều, tất cả mọi người đều có lợi.

Tần Vi Mặc cười nói:

- Như thế à. Vậy ta trở về nói một tiếng với phụ thân và mẫu thân, chúng ta sẽ mở tiệm may quần áo đi, cũng miễn cho bọn họ ở nhà nhàn đến nhàm chán. Phụ thân phụ trách đi nhập hàng đưa hàng, mẫu thân phụ trách trông tiệm là được.

Nam Cung Mỹ Kiêu suy nghĩ một chút, nói:

- Cảm giác không có đơn giản như vậy. Chính các ngươi chế tác quần áo mà nói, ngoại trừ cần làm quần áo người ra, quan trọng nhất còn cần tìm một người chuyên môn thiết kế quần áo. Nếu như quần áo thiết kế không dễ nhìn, coi như các ngươi dùng vật liệu tốt, làm tinh mỹ đến đâu, cũng sẽ không có người mua.

Tần Vi Mặc nghe vậy, gật đầu nói:

- Mỹ Kiêu tỷ nói đúng lắm, hoàn toàn chính xác cần tìm một người may vá ưu tú.

Lúc này, Thu nhi ở một bên xen vào nói:

- Tiểu thư, thật ra tiểu Đào tỷ tỷ biết thiết kế quần áo. Nàng trước đó thiết kế áo ngoài nội y cái yếm quần lót, còn có tất chân, đều nhìn rất đẹp.

Tần Vi Mặc kinh ngạc nói:

- Thật sao?

Thu nhi đang muốn gật đầu, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, con mắt nhìn người nào đó trong xe một chút, do dự một chút, nói:

- Tiểu thư, Tiểu Điệp thật ra cũng rất có thiên phú. Nàng mới thiết kế mấy cái yếm và tất chân, đều... Đều thật đẹp mắt, ta cảm thấy rất nhiều người đều sẽ thích.

Trong lòng Lạc Thanh Chu máy động, cúi đầu, nhìn không chớp mắt.

Tần Vi Mặc cảm thấy hứng thú nói:

- Thật sao? Tiểu Điệp cũng biết thiết kế? Là dạng gì, nói nghe một chút.

Tần Vi Mặc kịp phản ứng, mỉm cười nói:

- Không có chuyện gì, cô gia nhà ngươi cũng không phải người ngoài, cứ việc nói đi.

Thu nhi suy nghĩ những cái yếm và tất chân lớn mật kia, vẫn còn có chút xấu hổ mở miệng.

Lúc này, Châu nhi ngồi ở bên cạnh nàng lập tức nói:

- Tiểu thư, ta nhìn thấy Thu nhi đã mặc qua. Cái yếm rất nhỏ, chỉ có thể bao trùm bộ ngực, cái bụng dưới ngực đều lộ ra. Mà cái yếm kia có hình dạng giống như bộ ngực, đều là tròn trịa, phình lên, ở giữa có mấy đầu dây nhỏ buộc lên, còn cột thành nơ con bướm hoặc là đóa hoa, có thể tạo ra nhiều hình dáng... Cảm giác mặc vào cái yếm kia, bộ ngực đều trở nên lớn hơn, còn có...

- Châu nhi, đừng nói nữa.

Thu nhi đỏ mặt, kéo y phục của nàng.

Nhưng Châu nhi như cũ nói tiếp.

- Còn có tất chân, Thu nhi ngày đó lấy ra tất chân, có vừa đến bắp chân, còn có vừa quá gối, còn có loại giống như cái quần vậy, mà các loại màu sắc đều có. Có màu trắng, màu đen, màu da, màu đỏ, màu lam, còn có đường vân... Còn có mang theo đường viền, còn có rất nhiều lỗ nhỏ giống như là lưới đánh cá...

Nghe nàng thao thao bất tuyệt, Thu nhi đã xấu hổ đỏ mặt tới mang tai, chăm chú cúi đầu.

Đây đều là kiểu dáng Tiểu Điệp vẽ ra, mà Tiểu Điệp lặng lẽ nói qua với nàng, những cái yếm và tất chân kiểu dáng này thật ra đều là...

Lạc Thanh Chu ở một bên giống như nàng, cũng cúi đầu, một tiếng cũng không dám nói.

Châu nhi nói xong, lại rất đắc ý nhấc lên cái váy của mình, lộ ra một đoạn bắp chân, nói:

- Tiểu thư người nhìn, bây giờ ta đang mang cái vớ này, chính là lấy từ chỗ Thu nhi nơi đó đây.

Thu nhi nghe xong, lập tức cúi đầu nhìn lại.

Ánh mắt của những người khác trong xe cũng đều nhìn sang.

Lạc Thanh Chu cũng không ngoại lệ.

Kia là một đôi vớ màu trắng mỏng mang theo sọc trắng xanh, ngang gối, quấn trên bàn chân mảnh khảnh, nhìn qua xác thực đúng có một vẻ đẹp tuyệt mỹ.

- Cô gia, không cho phép ngươi nhìn.

Châu nhi lập tức lại buông váy xuống, hừ một tiếng.

Lạc Thanh Chu thu hồi ánh mắt, nhắm mắt dưỡng thần.

Tần Vi Mặc nhìn hắn một cái, nhìn về phía Thu nhi, hỏi:

- Thu nhi, thật sự là Tiểu Điệp thiết kế?

Thu nhi cúi đầu, ‘Ừ’ một tiếng.

Tần Vi Mặc mỉm cười, quay đầu nhìn về phía người bên cạnh, chủ động hỏi:

- Mỹ Kiêu tỷ, vậy sau khi ngươi trở về giúp chúng ta hỏi một chút đi, chúng ta sẽ mở tiệm chế quần áo nữ tử. Vừa hay, chúng ta cũng có đại sư thiết kế, chờ cửa hàng mở tốt liền có thể trực tiếp làm. Đến lúc đó trước làm mấy món bày triển lãm ở bên trong, nhìn phản ứng của khách nhân.