Lạc Thanh Chu ngẩng đầu lên, một mặt mê mang mà nhìn nàng:
- Quận chúa đang nói chuyện với ta phải không?
Tần nhị tiểu thư xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, ở một bên cười nói:
- Thanh Chu ca ca, huynh vừa rồi đang nhìn chân và tất chân của Mỹ Kiêu tỷ phải không?
Lạc Thanh Chu lập tức phủ nhận:
- Không có.
Hắn chỉ nhìn thoáng qua mà thôi.
Ai đứng trước mặt đại mỹ nữ có dáng người như ma quỷ này mà không vô ý thức nhìn nhiều thêm mấy lần?
Hắn cũng không phải cố ý nhìn.
Nam Cung Mỹ Kiêu hừ lạnh một tiếng, híp mắt nhìn hắn, cũng không nói tiếp.
Tần nhị tiểu thư cũng không tiếp tục nhiều lời, cười nói:
- Thanh Chu ca ca, đi thôi, chúng ta nên xuất phát.
Lạc Thanh Chu do dự một chút, nói:
- Nhị tiểu thư, muốn gọi đại tiểu thư và Bách Linh các nàng đi cùng một chỗ hay không?
Hắn cảm thấy nhiều người thì sẽ an toàn hơn một chút.
Vị quận chúa này chí ít sẽ không dám lại nắm của hắn ở trước mặt của nhiều người như vậy.
Thu nhi ở một bên nói:
- Cô gia, trước khi nô tỳ đi đến chỗ người nơi đó đã đi qua gọi đại tiểu thư. Bất quá Bách Linh tỷ tỷ nói đại tiểu thư không muốn ra ngoài, nàng và Hạ Thiền cũng không muốn ra ngoài, nàng còn nói, để cô gia hảo hảo bồi nhị tiểu thư cùng quận chúa.
Lạc Thanh Chu nghe vậy hơi kinh ngạc:
- Nàng thật như vậy nói?
Cái này cũng không giống như phong cách của nha đầu kia.
Thu nhi nhẹ gật đầu, nói:
- Bách Linh tỷ tỷ thật sự nói như vậy, nếu cô gia không tin, có thể tự mình đi hỏi một chút.
Lạc Thanh Chu nói:
- Không cần.
Đoán chừng đại tiểu thư thật không muốn đi, Bách Linh mặc dù muốn đi ra ngoài chơi, nhưng khẳng định phải bồi tiếp đại tiểu thư, Hạ Thiền cũng là như thế.
Trong lòng hắn có chút áy náy.
Chờ lần sau có thời gian, lại đơn độc mang Hạ Thiền và Bách Linh ra ngoài du ngoạn một lần.
Cuối thu trời trong khí sạch, khí hậu hợp lòng người.
Chính là thời gian tốt đẹp du lịch Tây Hồ.
Đương nhiên, hi vọng đừng lại gặp được nha hoàn áo xanh đáng sợ lần trước kia.
Ba người cùng đi ra cửa.
Thu nhi, Châu nhi mang theo điểm tâm nước sạch những vật này đi theo ở phía sau.
Tần nhị tiểu thư đột nhiên nói:
- Thanh Chu ca ca, Tiểu Điệp không đi sao?
Lạc Thanh Chu nói:
- Nàng muốn ở nhà làm quần áo, không đi.
Thật ra vừa rồi Thu nhi cũng mời Tiểu Điệp, bất quá hắn suy nghĩ Tây Hồ có thể có chút nguy hiểm, một khi xuất hiện tình trạng nguy cấp, người nhiều, hắn căn bản chiếu cố không hết.
Còn có, nha đầu kia còn muốn ở nhà giữ nhà.
Dù sao Nhật Nguyệt bảo kính của hắn còn đặt ở trên bàn hấp thu ánh nắng.
Mà lần này đi còn có một loại nguy hiểm khác.
Hắn quay đầu nhìn lén người nào đó bên cạnh Tần nhị tiểu thư một chút, vừa hay đối mặt với cặp con ngươi lãnh khốc của nàng, lập tức dời đi.
Từ tình huống tối hôm qua đến xem, hôm nay đi Tây Hồ du ngoạn, chỉ sợ có chút hung hiểm.
Lạc Thanh Chu đột nhiên nói:
- Nhị tiểu thư, nếu không cũng gọi nhị ca đi theo đi. Có hắn cùng theo thì an toàn hơn một chút.
Tần nhị tiểu thư nhìn hắn cười nói:
- Nhị ca tháng sau sẽ đi vào học viện, đang tu luyện, không thể quấy nhiễu hắn.
Nam Cung Mỹ Kiêu ở một bên lập tức hừ lạnh nói:
- Lạc Thanh Chu, ngươi xem thường ta sao? Có bản quận chúa ở đây, chẳng lẽ không an toàn rồi?
Lạc Thanh Chu không có lên tiếng nữa.
Chính là bởi vì có ngươi mới không an toàn đấy.
Ba người ra cửa, lên xe ngựa.
Đánh xe có hai người, một người là Mộc di, một người là Cửu ma ma có cảnh giới Đại Võ Sư kia.
Thu nhi Châu nhi cũng cùng nhau lên xe ngựa.
Xe ngựa rất nhanh lái ra khỏi hẻm nhỏ, chạy tới thành Tây.
Tần nhị tiểu thư gặp bầu không khí trong xe ngột ngạt, chủ động mở miệng nói:
- Phụ thân và mẫu thân gần đây chuẩn bị tìm một công việc để làm, miễn cho chúng ta miệng ăn núi lở. Thanh Chu ca ca, huynh có sinh ý (việc làm ăn) gì tốt đề cử không?
Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, nói:
- Nhị tiểu thư nên hỏi quận chúa thì hơn. Quận chúa tương đối quen thuộc đối với nơi này, quận vương phủ ở chỗ này cũng có rất nhiều sản nghiệp, nàng hẳn phải biết rất nhiều. Ta cũng vừa tới, làm sao biết.
Tần nhị tiểu thư cười nói:
- Đúng như thế.
Sau đó quay đầu nhìn thiếu nữ bên cạnh hỏi.
- Mỹ Kiêu tỷ, bây giờ ở ngoại thành làm sinh ý gì mới tốt?
Nam Cung Mỹ Kiêu trầm ngâm một chút, nói:
- Ngoại thành ngư long hỗn tạp, cho dù làm một vài buôn bán nhỏ, cũng có dính dáng đến các loại thế lực và lợi ích, không bằng đi nội thành đi. Các ngươi không thể ở lại nội thành, nhưng có thể đi nội thành làm ăn. Trong nhà bọn ta có một chỗ sản nghiệp là vận chuyển lá trà và vải vóc, nếu như các ngươi cảm thấy hứng thú, có thể mở cửa hàng, trực tiếp bán là được. Cụ thể thì ta còn muốn đi về hỏi quản gia một chút, ta cũng không quá hiểu đối với mấy chuyện này.