- Nam tử hán, đại trượng phu đã nhìn sờ soạng ôm hôn, thì muốn cho người ta một cái công đạo, trốn là vô dụng. Lạc Thanh Chu, ngươi cứ nói xem?
Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, nói:
- Hắn thân quận chúa không?
Nam Cung Mỹ Kiêu nhìn chằm chằm hắn nói:
- Ăn nước bọt của bản quận chúa, có tính thân hay không? Sờ hết khắp các bộ phận trên người của ta, có tính thân hay không?
Lạc Thanh Chu không nói gì thêm.
Nam Cung Mỹ Kiêu lại nhìn hắn một hồi, nói:
- Nói cho hắn biết, bản quận chúa chờ đáp án của hắn.
Nói xong, bước nhanh rời đi.
Lạc Thanh Chu lại đứng tại chỗ một hồi, mới vào tiểu viện.
Tiểu Điệp ở trong phòng thêu hoa, hát bài hát.
Lạc Thanh Chu cài cửa sân, vào phòng, trực tiếp tiến vào gian phòng của nàng, lại cài lên cửa phòng.
Tiểu Điệp mặc một thân váy áo xanh biếc, một đôi chân nhỏ tuyết trắng đang trần trụi ngồi ở trên giường thêu hoa, thấy hắn đột nhiên thần sắc không đúng xông vào, nghi ngờ hỏi.
- Công tử, thế nào?
Lạc Thanh Chu đi qua đóng cửa sổ lại, đứng ở phía trước cửa sổ nhịn một chút, vẫn nhịn không được, đi đến bên giường nói:
- Không sao đâu, công tử chỉ là nhớ ngươi.
Nói rồi ngồi xuống bên giường, cầm tay nhỏ kiều nộn của nàng, đặt ở trên người mình.
Tiểu Điệp ngây cả người, rốt cục kịp phản ứng:
- Công tử, người làm sao... Như thế...
Trong phòng an tĩnh lại.
Nến đỏ chập chờn.
Tiểu Điệp không nói gì thêm, bắt đầu động thủ động cước đối với hắn.
Nam Cung Mỹ Kiêu một đường tinh thần hoảng hốt về tới Mai Hương uyển.
Tần nhị tiểu thư đang khoác lên áo lông chồn tuyết trắng đang an tĩnh trên hành lang chờ nàng, gặp nàng trở về, ánh mắt ôn nhu nhìn nàng, cũng không nói chuyện.
Nam Cung Mỹ Kiêu cúi đầu, cùng nàng vào phòng.
Trong phòng trầm mặc một hồi, mới mở miệng nói:
- Vi Mặc, thật ra ta đã sớm biết.
Tần nhị tiểu thư khẽ gật đầu, nói khẽ:
- Mỹ Kiêu tỷ, ta biết.
Nam Cung Mỹ Kiêu nhìn nàng, trầm mặc một hồi, nói:
- Bất quá ngươi yên tâm, ta sẽ không...
- Mỹ Kiêu tỷ.
Tần nhị tiểu thư ngắt ngang lời nàng, ánh mắt ôn nhu mà nhìn nàng nói:
- Vi Mặc muốn nói với ngươi một chuyện.
Nam Cung Mỹ Kiêu nghe vậy giật mình, nói:
- Chuyện gì?
Tần nhị tiểu thư trầm mặc một lát, thấp giọng nói:
- Thật ra, Vi Mặc không thể chính thức bái đường thành thân với Thanh Chu ca ca...
Nam Cung Mỹ Kiêu nghi hoặc nhìn nàng.
Ngoài cửa sổ, trăng bạc như câu.
Khoảng cách Trung thu, còn thời gian có năm ngày.
Chợ đêm phía ngoài đã mở ra.
Trích Tiên cư.
Tiểu Điệp đang ở trong tiểu viện đánh răng rửa mặt, rửa tay rửa chân, lại về đến phòng, tiếp tục thêu hoa.
Lạc Thanh Chu ra cửa, trực tiếp đi Linh Thiền Nguyệt cung.
Hậu hoa viên, trong lương đình.
Hắn tiếp tục kể cố sự Quá nhi và cô cô cho Tần đại tiểu thư, Bách Linh cùng Hạ Thiền.
Sắp đến rạng sáng, hắn cáo từ rời đi.
Bách Linh lưu luyến không rời mà đưa hắn đến ngoài cửa lớn, đứng ở đó dài dòng một hồi nói không ngừng, thẳng đến khi bị hắn ôm lấy hôn mấy cái, mới hài lòng nói một câu ‘Thối cô gia, người ta cũng không để ý tới ngươi nữa’ sau đó đắc ý đóng cửa lại.
Sau khi Lạc Thanh Chu trở về, lại thân mật nói chuyện với Tiểu Điệp một hồi, sau đó ngủ thật say.
Đêm nay hắn không có thần hồn xuất khiếu.
Ngày thứ hai, thời tiết sáng sủa.
Mặt trời vừa mọc, Thu nhi đã tới thông báo nói:
- Nhị tiểu thư và quận chúa hôm nay muốn đi du lịch Tây Hồ, để cô gia đi bồi tiếp.
Du lịch Tây Hồ?
Lạc Thanh Chu khẽ nhíu mày, nơi đó cũng không phải chỗ tốt.
Mai Hương uyển.
Mặt trời mới mọc vừa dâng lên, trong tiểu viện ánh nắng tươi sáng.
Lúc Lạc Thanh Chu theo Thu nhi đi vào, Tần nhị tiểu thư đang cùng Nam Cung Mỹ Kiêu đứng ở trong tiểu viện nói chuyện.
Ánh nắng rơi vào trên người hai người.
Hai người một thanh lệ nhu uyển, thuần trắng như tuyết, một người cao gầy tịnh lệ, xinh đẹp như hoa.
Lúc nhìn thấy hắn, hai người đều dừng lại nói chuyện.
Lạc Thanh Chu tiến lên cung kính nói:
- Nhị tiểu thư, quận chúa.
Tần nhị tiểu thư cười nói:
- Thanh Chu ca ca, sẽ không quấy rầy huynh đọc sách đó chứ? Nếu như huynh thực sự bận quá, chúng ta tự mình đi cũng được.
Lạc Thanh Chu nói:
- Một ngày không đọc, không có quan hệ.
Nam Cung Mỹ Kiêu đứng ở một bên, mặt lạnh nhìn hắn, cũng không nói chuyện, trường tiên ở giữa bờ eo nhỏ nhắn đã biến thành màu tím.
Lạc Thanh Chu hoài nghi cây trường tiên này chính là cây trường tiên trước đó.
Hắn nhớ kỹ cây trường tiên kia rất lợi hại, có thể dài có thể ngắn, cho dù đứt gãy, hẳn là có thể phục hồi như cũ, dù sao cũng là pháp khí.
Vị quận chúa này hôm nay mặc một thân váy tím ngang gối, trên chân đẹp thon dài bao vây tất chân màu tím, nhìn vẫn có cảm giác mê người như cũ.
Lạc Thanh Chu chỉ tùy tiện liếc mắt nhìn liền bị nàng bắt được chân tướng.
- Xem đẹp không?
Nam Cung Mỹ Kiêu lạnh lùng hỏi.