Lạc Thanh Chu vội vàng cáo từ.
- Vậy nhị tiểu thư, quận chúa, các ngươi nghỉ ngơi sớm, ta đi về trước.
Đang lúc muốn quay người rời đi, Nam Cung Mỹ Kiêu một mực thờ ơ lạnh nhạt đột nhiên mở miệng nói:
- Lạc Thanh Chu, ta có lời nói cho ngươi.
Lạc Thanh Chu cúi đầu cung kính nói:
- Quận chúa, mời nói.
Nam Cung Mỹ Kiêu nhìn hắn chằm chằm trong chốc lát, đột nhiên đi đến cửa ra vào nói:
- Đi thôi, ta đưa ngươi trở về, ở trên đường nói.
Lạc Thanh Chu nghe vậy giật mình, ngẩng đầu, nhìn nàng một cái, gặp nàng đi qua từ bên người, lại vội vàng nhìn về phía Tần nhị tiểu thư.
Tần Vi Mặc biểu lộ vẻ mặt thương cảm mà không giúp được gì, đi đến bên cạnh hắn, thấp giọng nói:
- Tỷ phu, dựa vào chính huynh.
- Tỷ phu?
Lạc Thanh Chu phát hiện trong mắt nàng lộ ra thần sắc hoạt bát một tia ý cười trên nỗi đau của người khác.
Nam Cung Mỹ Kiêu ra khỏi phòng, mang giày, quay đầu lạnh lùng thốt:
- Còn đang lề mề cái gì?
Lạc Thanh Chu đành phải đi theo ra ngoài, nói:
- Quận chúa, chính ta một người trở về là được, trời tối đường trượt, ta sợ quận chúa sẽ té ngã.
Thu nhi vội vàng ngồi xuống, hầu hạ hắn mang giày.
Nam Cung Mỹ Kiêu lạnh lùng thốt:
- Yên tâm đi, ta là võ giả, sẽ không trượt té.
Lập tức lại híp híp con ngươi, nhìn hắn nói:
- Trừ phi có người phạm thượng, động tay động chân với ta.
Trong lòng Lạc Thanh Chu chửi thầm, cúi đầu, nhìn tay nhỏ kiều nộn của Thu nhi, không có đón ánh mắt nàng, cũng không có tiếp nàng.
Hai người một trước một sau đi ra cửa.
Châu nhi vội vàng đưa ra một cái đèn lồng, thấp giọng nói:
- Cô gia, chớ chọc quận chúa tức giận nha.
Lạc Thanh Chu không nói gì, tiếp nhận đèn lồng, đi ở phía trước.
- Ai nha...
Cửa sân mở ra.
Hai người một trước một sau, đi ra ngoài.
Ánh trăng ảm đạm, bốn phía đen kịt một màu.
Gió đêm thổi qua, mang theo một chút hơi lạnh.
Lạc Thanh Chu quay đầu nhìn thoáng qua, váy áo thiếu nữ sau lưng chập chờn, ánh mắt vẫn như cũ lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn, cũng không nói chuyện, chỉ cảm thấy như có gai ở sau lưng.
Lại đi trong chốc lát.
Lúc sắp đến Trích Tiên cư, hắn rốt cục nhịn không được dừng bước lại nói:
- Quận chúa, có chuyện gì, cứ việc phân phó, chỉ cần ta có thể làm được...
Nam Cung Mỹ Kiêu ngừng ở trước mặt của hắn, đột nhiên vươn tay, cầm mệnh môn của hắn.
Lạc Thanh Chu lập tức cứng đờ:
- Quận chúa...
Nam Cung Mỹ Kiêu nắm hắn, tiếp tục đi đến phía trước, nói:
- Đi thôi.
Lạc Thanh Chu cứng ‘đầu’ đi theo ở phía sau.
Hai người lần nữa trầm mặc.
Một đường chậm chạp đi tới, giống như tản bộ.
Đợi đi vào cửa lớn Trích Tiên cư, Nam Cung Mỹ Kiêu mới ngừng lại, mặt không thay đổi nhìn hắn nói:
- Lạc Thanh Chu, ta muốn phế ngươi, dễ như trở bàn tay, ngươi tin hay không?
Lạc Thanh Chu gật đầu nói:
- Tin.
Đương nhiên tin.
Nam Cung Mỹ Kiêu lại nhìn hắn chằm chằm trong chốc lát, nói:
- Ta xinh đẹp không?
Lạc Thanh Chu không chút do dự nói:
- Xinh đẹp.
Nam Cung Mỹ Kiêu lại hỏi:
- Có bao nhiêu xinh đẹp?
Lạc Thanh Chu suy nghĩ một chút, nói:
- Dung mạo như thiên tiên, hiếm thấy trên đời.
Nam Cung Mỹ Kiêu lập tức cười lạnh một tiếng:
- So với đại tiểu thư và nhị tiểu thư nhà ngươi thì như thế nào?
Lạc Thanh Chu nói:
- Vẻ đẹp của quận chúa, không người có thể đụng.
- Nói láo.
Nam Cung Mỹ Kiêu đột nhiên dùng sức.
Thân thể Lạc Thanh Chu run lên, chịu đựng không có phát ra tiếng kêu, đau khổ nói:
- Quận chúa, nam nữ thụ thụ bất thân...
Mặt mũi Nam Cung Mỹ Kiêu tràn đầy cười lạnh:
- Ngươi cũng biết nam nữ thụ thụ bất thân sao? Vậy chính ngươi làm chuyện gì hạ lưu vô sỉ, ngươi còn nhớ rõ không?
Lạc Thanh Chu không nói gì thêm.
Hắn không thể nói nhớ kỹ, nhưng nếu như hắn dám nói không nhớ, như vậy, hắn nhất định sẽ tiểu đệ hủy người vong tại chỗ.
Hai người đều không nói gì thêm.
Đêm tối yên tĩnh, chỉ có âm thanh gió đêm trêu chọc lá cây vang lên ở dưới ánh trăng tịch mịch.
Không biết qua bao lâu.
Nam Cung Mỹ Kiêu mới chậm rãi buông lỏng tay ra, mặt không thay đổi nhìn hắn nói:
- Nói cho ta, ngươi tên là gì.
Lạc Thanh Chu lui về sau hai bước, đối mặt với hai mắt của nàng, nói:
- Lạc Thanh Chu.
Nam Cung Mỹ Kiêu nghe vậy, trầm mặc một chút, nhẹ gật đầu, không tiếp tục nhiều lời:
- Nếu là Lạc Thanh Chu, hi vọng ngươi hảo hảo đối xử với Vi Mặc, không nên thương tổn nàng. Ta sẽ không lại tìm hiểu bất kỳ bí mật gì của ngươi.
Nói xong, quay người rời đi.
Đi ra mấy bước, nàng đột nhiên lại quay đầu nói:
- Đúng rồi, ngươi có phải có người bằng hữu, gọi Sở Phi Dương hay không?
Lạc thanh trệ trệ, nói:
- Không có.
Nam Cung Mỹ Kiêu cười nhạt một tiếng, nói:
- Thật không có sao? Nếu như có, thay ta nói cho hắn biết một tiếng, ta sẽ không buông tha cho hắn. Hắn chiếm của ta nhiều tiện nghi như vậy, đừng nghĩ xem như chuyện gì đều chưa từng xảy ra.