Trương Viễn Sơn và Nhiếp Vân Dung đều bị tin tức này làm cho khiếp sợ nói không ra lời.
Sắc mặt Đao tỷ cũng trắng bệch, lại bị hù cùng khẩn trương.
Lạc Thanh Chu ngược lại một mặt bình tĩnh.
Dù sao mặt ngoài quan hệ của hắn và ba người kia cũng không hề tốt đẹp gì, cũng không quá quen, không cần thiết biểu hiện ra quá mức giật mình.
- Được rồi, trở về đi. Ba ngày nay tạm thời không cần tới tu luyện, chờ chuyện này được giải quyết. Ba ngày sau, các ngươi còn có một sư đệ cùng với sư muội mới sắp tới.
Tôn Giang khoát tay, than thở.
Bốn người không dám nói thêm nữa, cung kính cáo từ rời đi.
Đợi sau khi ra cửa, sắc mặt Trương Viễn Sơn khó coi, không khỏi lẩm bẩm nói:
- Không nghĩ tới, thật không nghĩ tới...
Lạc Thanh Chu dắt ngựa, đưa Đao tỷ về nhà, thuận tiện giao lư mã cho nàng hỗ trợ nuôi.
- Một ngày một viên kim tệ, nếu không ta sẽ không cho nó ăn, nó chết đói, dù sao cũng không phải ngựa của ta.
Đao tỷ dắt ngựa, đứng ngoài cửa chính đưa tay đòi tiền.
Lạc Thanh Chu lập tức im lặng, bất quá không có cò kè mặc cả, nói:
- Tốt, một tháng đưa một lần.
Bất quá lấy sự hiểu biết của hắn về vị quận chúa kia, đoán chừng ngày mai con ngựa này sẽ bị bắt về.
Một đường cảnh giác, rất nhanh trở lại Tần phủ.
Trở lại Trích Tiên cư tắm rửa một cái, đổi thân nho bào, bàn giao Tiểu Điệp một tiếng, phong độ nhẹ nhàng đi ra cửa.
Đi Mai Hương uyển trước, chuẩn bị đi báo bình an cho nhị tiểu thư.
Ai ngờ hắn vừa tiến vào tiểu viện, đột nhiên nhìn thấy cửa sổ thư phòng mở ra, Tần nhị tiểu thư một bộ váy áo trắng thuần đang ngồi ở trước bàn viết chữ, mà bên cạnh nàng, Nam Cung quận chúa vậy mà đứng ở nơi đó, lúc này vừa hay ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía hắn.
Ánh mắt hai người đối mặt.
Bước chân Lạc Thanh Chu dừng một chút, vẫn đi vào.
Lúc này muốn lui thì đã muộn rồi.
Trấn định, phải trấn định!
Lạc Thanh Chu vào phòng, đi đến cửa thư phòng.
Thu nhi lập tức ngồi xuống, ôn nhu giúp hắn cởi giày ra, thấp giọng nhắc nhở:
- Cô gia, quận chúa ở bên trong, tâm tình tựa hồ không tốt lắm, người nói chuyện cũng phải cẩn thận nha.
Lạc Thanh Chu nhẹ gật đầu, trong lòng nói thầm: ‘Tâm tình của ta cũng không tốt lắm, làm sao đến đây mà còn có thể nhìn thấy nàng?’
- Đông đông đông...
Thu nhi giúp hắn gõ cửa, nói khẽ:
- Tiểu thư, cô gia tới.
Âm thanh Tần Vi Mặc nhu nhược vang lên trong phòng:
- Để cô gia vào đi.
Thu nhi nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra.
Lạc Thanh Chu kiên trì đi vào.
Khói thuốc bên trong bay loạn, xen lẫn một cỗ mùi thuốc nhàn nhạt.
Tần nhị tiểu thư một bộ váy áo trắng thuần đã để bút xuống, từ trước bàn chậm rãi đứng lên, xoay người nhìn về phía hắn, trên mặt lộ ra cười mỉm.
Thiếu nữ này thanh lệ trang nhã, mảnh mai ôn nhu, giống như hoa sen mới nở, lại giống như người đi ra từ bên trong bức tranh thuỷ mặc.
Mà thiếu nữ bên cạnh nàng thì là một bộ váy tím, lộng lẫy lãnh ngạo, mặt mũi tràn đầy lãnh khốc, toàn thân tản ra một cỗ khí thế bức người.
Lạc Thanh Chu khoát một bộ nho bào rộng lớn, dáng người cao ráo, bộ dáng thanh tú, ôn tồn lễ độ, tiến lên mấy bước, chắp tay nói:
- Thanh Chu gặp qua nhị tiểu thư, quận chúa điện hạ.
Nam Cung Mỹ Kiêu lạnh lùng nhìn chằm chằm gương mặt thanh tú tuấn mỹ kia của hắn mấy lần, lại đánh giá thân thể của hắn, trầm mặc không nói.
Tần Vi Mặc thì mỉm cười nói:
- Thanh Chu ca ca, người trong nhà, không cần khách khí.
Ngừng tạm, lại nói:
- Thanh Chu ca ca vừa đọc xong sách rồi à? Hôm nay Vi Mặc đi tìm ngươi, gặp ngươi đọc sách trong phòng, cho nên không có đến quấy rầy ngươi.
Lạc Thanh Chu cúi đầu nói:
- Qua hết năm sẽ tham gia thi Hội, cho nên gần đây một mực vội vàng đọc sách. Nhị tiểu thư tìm ta có việc?
Tần Vi Mặc cười nói:
- Cũng không có chuyện gì, chính là muốn nghe Thanh Chu ca ca kể một chút cố sự. Bất quá Thanh Chu ca ca bận bịu, coi như xong, đọc sách quan trọng, về sau Tần gia ta còn muốn dựa vào Thanh Chu ca ca nuôi đây.
Hai người đứng thật xa, lễ phép nói chuyện, một người ôn nhu, một người cung kính, nhìn không thể bắt bẻ.
Khóe miệng Nam Cung Mỹ Kiêu cũng lộ ra một tia cười lạnh, tiếp tục thờ ơ lạnh nhạt xem bọn hắn biểu diễn.
- Thân thể nhị tiểu thư khá hơn chút nào chưa? Hôm nay có ho khan hay không?
- Tốt hơn nhiều, hôm nay không có ho khan.
- Nhị tiểu thư đêm nay ăn cơm chưa?
- Ăn rồi.
- Ăn cái gì?
- Cháo, mẫu thân nấu.
- Thanh Chu ca ca, ngươi đọc sách thế nào?
- Còn tốt.
- Có nắm chắc không?
- Còn cần lại củng cố ôn tập, bất quá nhị tiểu thư yên tâm, ta nhất định sẽ cố gắng.
Hai người hàn huyên một hồi.
Tần Vi Mặc rốt cuộc nói:
- Thanh Chu ca ca, Mỹ Kiêu tỷ đêm nay muốn ngủ ở chỗ này, chúng ta chờ một lúc còn muốn tắm rửa. Nếu như huynh không có chuyện, thì trở về sớm đi.