Đao tỷ nhìn thoáng qua tuấn mã dưới hông hắn, nói:
- Ngươi thật đoạt đi ngựa của nàng?
Lạc Thanh Chu nói:
- Nàng trộm ngựa của ta, ta đoạt lại ngựa của nàng, có cái gì không đúng?
Đao tỷ lập tức im lặng, nói:
- Sở Phi Dương, chúng ta còn cần nàng hỗ trợ đây. Ngươi đối đãi nàng như thế, liền không sợ nàng nóng giận không giúp ngươi nữa?
Lạc Thanh Chu vuốt ve lông bờm nhu thuận của con ngựa nói:
- Yên tâm đi, không có chuyện gì.
Đao tỷ nhìn hắn một cái, không nói gì thêm.
Bốn người rất nhanh chạy tới chuồng ngựa ngoài thành mười dặm, ngoại trừ Lạc Thanh Chu ra, những người khác đều trả ngựa về trong chuồng.
Lạc Thanh Chu làm mất ngựa, tự nhiên không thể lấy về tiền thế chấp, bất quá đối với hắn hiện tại mà nói, cũng không tính quá đắt.
Ba người Đao tỷ thuê một cỗ xe ngựa đi về.
Lạc Thanh Chu thì cưỡi ngựa theo ở phía sau.
Sau khi vào thành, trời đã bắt đầu đen.
Bất quá bốn người vẫn cùng đi đến võ quán, chuẩn bị giao trả nhiệm vụ lần này, đồng thời nói một tiếng cho sư phụ về chuyện của sư huynh.
Lúc này Tôn Giang đang ngồi ở trong viện, hít lấy khói thuốc, cau mày, mặt mũi tràn đầy ngưng trọng.
Sau khi bốn người vào cửa, trước tiên lấy ra yêu thú mà mỗi người bắt được, sau đó Trương Viễn Sơn tiến lên phía trước nói:
- Sư phụ, Hà sư huynh và Phùng sư huynh, còn có Ngôn sư muội, ba người bọn họ không cùng chúng ta trở về. Chúng ta chạng vạng tối ra khỏi núi, đợi ở bên ngoài quán trà đến trời tối, bọn hắn còn không có ra, cho nên chúng ta trở về trước.
Trước đó ra ngoài làm nhiệm vụ xưa nay đều như vậy, đệ tử không đi ra theo thời gian quy định, đều không cần đợi thêm, cho nên hắn cũng không sợ sư phụ trách cứ.
Ai ngờ nói xong lời này, Tôn Giang như cũ cúi đầu hít khói thuốc, một mực trầm mặc, không nói gì.
Trương Viễn Sơn nhìn hắn một cái, cảm thấy hắn thần sắc hôm nay tựa hồ không đúng lắm, lập tức hỏi nhỏ.
- Sư phụ, ngài thế nào?
Tôn Giang vẫn không có nói chuyện, trầm mặc hít khói, mãi cho đến khi hút xong khói thuốc bên trong tẩu, ngồi ở trên ghế đập đập đầu tẩu thuốc, ngẩng đầu lên, nhìn bọn họ nói:
- Ba người Hà Dương không về được.
Vừa nghe lời này, Trương Viễn Sơn đầu tiên sững sờ, trong lòng đột nhiên dâng lên một cỗ dự cảm bất thường, trên mặt biến sắc nói:
- Sư phụ, ý của ngài là...
Tôn Giang thở dài một hơi, nói:
- Buổi trưa nay, có người của quan phủ tới tìm ta, là quản gia của vương phủ Nam Quốc quận mang người đến. Bọn hắn nói tối hôm qua quận chúa Nam Quốc quận vương đi săn trong Vân Vụ sơn mạch gặp được Hà Dương bọn hắn. Hà Dương cùng với Phùng Vân Tùng hai người mang ý đồ xấu đối với vị quận chúa kia, sau đó ba người đều bị vị quận chúa và hai hộ vệ đi theo nàng giết chết.
Vừa nghe lời này, Trương Viễn Sơn và Nhiếp Vân Dung đều chấn động trong lòng, sắc mặt trắng bệch.
Nhiếp Vân Dung run giọng nói:
- Hà... Hà sư huynh bọn hắn bị giết?
Giữa sân trầm mặc một lát.
Lạc Thanh Chu đột nhiên chắp tay nói:
- Sư phụ, bọn hắn có chứng cứ?
Tôn Giang nhìn hắn một cái, nói:
- Có. Một hộ vệ của quận chúa biết Sưu Hồn Thuật, bọn hắn mang theo một đoạn ký ức ngắn của Hà Dương cùng Phùng Vân Tùng, ta nghĩ, hai người bọn họ hoàn toàn chính xác có lòng mang ý đồ xấu với vị quận chúa kia, chuẩn bị động tay ngay Hắc Hổ khe.
Sắc mặt Đao tỷ biến hóa.
Mặt Lạc Thanh Chu mũi tràn đầy nghi ngờ nói:
- Sư phụ, cái gì là Sưu Hồn Thuật? Trong trí nhớ của mấy ngời Hà sư huynh còn có cái gì không?
Tôn Giang trầm giọng nói:
- Sưu Hồn Thuật là một loại công pháp có thể xem xét ký ức của người chết, bất quá nhất định phải là người vừa rồi chết không lâu, mà chỉ có thể xem xét một chút ký ức đã phá thành mảnh nhỏ. Vị hộ vệ kia có lẽ còn xem thấy những ký ức khác, bất quá chỉ bảo lưu lại ký ức Hà Dương và Phùng Vân Tùng muốn động thủ đối với vị quận chúa kia.
Nói đến đây, hắn thở dài một hơi:
- Tuy là như thế, nhưng bằng đoạn ký ức kia, Hà Dương và Phùng Vân Tùng đích thật chết không có gì đáng tiếc, Lăng Tiêu tông chúng ta cũng không thể nói gì hơn, mà vi sư còn tự mình đi Nam Quốc quận vương nhận lỗi. Chuyện này đã trình lên tông môn, tông môn cũng sẽ phái người đi xin lỗi thỉnh tội. Vi sư bởi vì thu đồ không lưu ý nhân phẩm, cũng bị phạt ba năm tài nguyên tu luyện.
- Đương nhiên, tài nguyên tu luyện của các ngươi sẽ không thiếu.
Tôn Giang nói xong, mặt mũi như đưa đám, lại thở dài một hơi nói:
- Thật ra ta đã sớm nhìn ra, Phùng Vân Tùng tâm thuật bất chính, nhưng dù sao không có bắt được thóp của hắn, lúc đầu chuẩn bị năm nay qua đi, đưa hắn về tông môn, ai ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, ai...