Nhưng rất nhanh, nàng lại nhịn không được quay đầu nhìn thoáng qua.
Tư thế hai người thật sự quá mập mờ đi.
Trong lòng nàng không khỏi âm thầm nói thầm: ‘Quả nhiên là tên lừa gạt, mặt ngoài chẳng thèm ngó tới người ta, nói người ta có làm gì cũng không hứng thú, kết quả thì sao? Vừa có cơ hội, đã chiếm tiện nghi của người ta. Cho dù vợ chồng danh chính ngôn thuận, cũng không có gan lớn như bọn hắn.
Hai người mặt đối mặt ngồi bên trên con ngựa đang chạy, thân thể dán thân thể, chập trùng lên xuống, muốn bao nhiêu ám muội liền có bấy nhiêu ám muội.
Lạc Thanh Chu kéo ra miếng vải khỏi miệng, định nhãn xem xét, lại là tấm vải trước đó kéo ra từ trong miệng nàng.
Phía trên ướt dầm dề, không chỉ có nước miếng của hắn, còn có nước bọt của nàng.
- Ngươi làm gì?
Lạc Thanh Chu buồn nôn một trận, giơ tay ném ra ngoài, ngón tay ấn lên huyệt mệnh môn trên hông nàng, lần nữa dùng sức:
- Đừng cho rằng ta không dám động thủ, xoay người sang chỗ khác.
Nam Cung Mỹ Kiêu đưa tay, cũng một phát bắt được mệnh môn của hắn, lạnh lùng nhìn hắn nói:
- Đừng cho rằng ta không dám động thủ, nói ngươi sai.
Lạc Thanh Chu:
- Ta sai rồi
Lập tức buông lỏng ra huyệt mệnh môn của nàng, nói:
- Oan oan tương báo khi nào mới dứt, quận chúa điện hạ, ta trước buông ra, ngươi cũng lỏng tay, không cần thiết náo thành như vậy. Mọi người bắt tay giảng hòa đi, đây, nâng tay lên.
Nam Cung Mỹ Kiêu giơ lên một tay khác, tay kia vẫn như cũ cầm chặt.
Lạc Thanh Chu trì trệ, trầm mặc một chút, nói:
- Quận chúa, ngươi đến cùng muốn thế nào?
Nam Cung Mỹ Kiêu lạnh lùng thốt:
- Không muốn thế nào.
Lạc Thanh Chu nói:
- Vậy ngươi buông tay.
Nam Cung Mỹ Kiêu nói:
- Vì sao muốn buông tay? Ngươi đang nắm dây cương con ngựa, ta nắm lấy ngươi, có cái gì không đúng?
Lạc Thanh Chu nói:
- Vậy ta đem con ngựa và dây cương đều trả lại ngươi, ngươi buông ra, để cho ta xuống dưới.
- Ha.
Nam Cung Mỹ Kiêu cười lạnh một tiếng:
- Nằm mơ
Lập tức lại nói:
- Là chính ngươi dán gần người ta như vậy, lại đặt mệnh môn ở trước mặt ta, trách ai.
Lạc Thanh Chu không nói gì thêm.
Nam Cung Mỹ Kiêu đột nhiên lại phún phún nói:
- A, Sở Phi Dương, mặt ngươi làm sao đỏ lên? Không phải ngươi hèn hạ vô sỉ tâm ngoan thủ lạc chưa từng muốn mặt à? Sao mặt lại đỏ?
Toàn thân Lạc Thanh Chu căng cứng, hô hấp dồn dập nói:
- Quận chúa, nếu ngươi lại không buông tay, ngươi sẽ hối hận, ta sẽ biến thành cầm thú.
Nam Cung Mỹ Kiêu híp híp con ngươi, cười lạnh nói:
- Bản quận chúa sợ ngươi?
Tay Lạc Thanh Chu đặt ở trên eo nhỏ nhắn của nàng, bắt đầu chậm rãi hoạt động ở trên lưng nàng, cúi đầu, hai con ngươi giống như con sói đói nhìn chằm chằm con ngươi ngập nước của nàng, mặt cơ hồ ghé vào trên mặt nàng, thở hổn hển cũng phun trên mặt nàng.
Thân thể Nam Cung Mỹ Kiêu cứng đờ:
- Ngươi... Ngươi muốn làm gì? Lấy tay ra!
Tay Lạc Thanh Chu chậm rãi di động, đi tới trước mặt của nàng, ngữ khí bá đạo nói:
- Nhắm con mắt lại.
- Ta không... Ngươi...
Nam Cung Mỹ Kiêu còn chưa có nói xong, miệng Lạc Thanh Chu đã dán vào, chuẩn bị hôn miệng nhỏ của nàng.
Lông mi Nam Cung Mỹ Kiêu run lên, thân thể cứng đờ, vô ý thức nhắm hai mắt lại, miệng run giọng nói:
- Ngươi dám...
Đúng vào lúc này, Lạc Thanh Chu luồn tay qua trước ngực nàng, đột nhiên sờ lên trên, chộp vào dưới nách nàng.
- A...
Tay Nam Cung Mỹ Kiêu đang cầm mệnh môn của hắn lập tức buông lỏng.
- Ngươi đi xuống đi.
Lạc Thanh Chu không chút nào thương hoa tiếc ngọc, từng chút từng chút bế nàng lên, trực tiếp quăng mạnh qua đại thụ bên cạnh, đầu cũng không quay, giục ngựa chạy nhanh.
Nam Cung Mỹ Kiêu treo ở trên đại thụ, nhìn bóng lưng hắn đang nhanh chóng đi xa, ánh mắt đờ đẫn, miệng nhỏ có chút mở ra, kinh ngạc nửa ngày, vẫn không có kịp phản ứng từ bên trong tình cảnh vừa nãy...
Một lát sau.
Mộc di và lão ma ma kia đi ra từ trong rừng cây, nhìn biểu lộ trên mặt nàng, lại không dám quấy rầy.
Lạc Thanh Chu cưỡi ngựa, rất nhanh đuổi theo kịp Đao tỷ.
Con ngựa này quả nhiên lợi hại, không chỉ có cường tráng cao lớn, mà tốc độ rất nhanh, không phải mấy con ngựa thuê từ bên trong chuồng ngựa có thể so sánh.
Lạc Thanh Chu hãm lại tốc độ, đi song song cùng Đao tỷ.
Đao tỷ một mặt kinh ngạc nhìn hắn, lại liếc mắt nhìn đằng sau, nói:
- Quận chúa nhà ngươi đâu? Vừa rồi không phải đang ôm tình chàng ý thiếp à?
Lạc Thanh Chu nói:
- Đã ném xuống. Đây không phải ân ân ái ái, là giao phong trên ngựa. Nàng bị thua, cho nên bị ta đá bay ra khỏi lưng ngựa.
Đao tỷ ‘Hô’ một tiếng, nói:
- Ta tin tưởng chuyện ma quỷ của ngươi? Có phải nhìn thấy hộ vệ của người ta, sợ hãi hay không?
Lạc Thanh Chu nói:
- Cũng có nguyên nhân này.