Tiểu Thất nghe vậy, lập tức chạy vào chuồng ngựa xem xét, kết quả cũng không có tìm được, lập tức mặt mũi tràn đầy xin lỗi nói:
- Công tử, thật xin lỗi, có thể là người khác dắt sai, chúng ta bồi cho ngươi tiền.
Lạc Thanh Chu đưa mắt nhìn về phía người nào đó vẫn như cũ bị trói ở trên lưng ngựa không nhúc nhích, nói:
- Không cần, là bị người đánh cắp rồi, ta để nàng bồi là được.
Nói xong, đi qua, trực tiếp thả nằm nàng sấp lên trên một chút, sau đó xoay người ngồi trên lưng ngựa ở phía sau.
Đao tỷ trở mình lên ngựa, nhìn thoáng qua nói:
- Sở Phi Dương, ngươi cưỡi thế này không tiện đâu, cẩn thận nàng bị ngã xuống dưới. Ngươi để nàng ngồi xuống, ngươi lại ngồi ở đằng sau ôm nàng cưỡi thì dễ dàng hơn một chút.
Lạc Thanh Chu nghe vậy, cúi đầu nhìn thoáng qua Nam Cung quận chúa bị đặt nằm ngang ở trước mặt, kinh ngạc phát hiện trong miệng của nàng vậy mà lại bị nhét vào một miếng vải.
A?
Hắn nhớ rõ miếng vải cũ trong miệng nàng vừa rồi đã bị người qua đường trước đó lấy ra rồi mà?
Ai lại nhét nó vào rồi?
Nhìn kỹ lại thì tựa hồ không phải miếng vải trước đó hắn đã nhét vào.
- Sở sư đệ, đi thôi, thời gian dã không còn sớm nữa.
Trương Viễn Sơn thúc giục, nhìn hắn có chút nóng nảy muốn về nhà.
Lạc Thanh Chu không dám lại trì hoãn, lập tức kẹp kẹp con ngựa, đi về phía trước, quay đầu nhìn về phía Đao tỷ nói:
- Sư tỷ, để nàng ngồi con ngựa của ngươi đi, ta tương đối nặng, ta sợ con ngựa chịu không được.
Đao tỷ cười nói:
- Không sao đâu, con ngựa kia của ngươi thế nhưng là con bảo mã tốt nhất, lại chở thêm một người cũng không sao đâu.
Lạc Thanh Chu đành phải thấp giọng nói:
- Không tiện lắm.
Đao tỷ nói:
- Để nàng ngồi trong ngực của ngươi chứ sao.
Lạc Thanh Chu nói:
- Càng không tiện. Sư tỷ, giúp đỡ chút.
Đao tỷ nghĩ nghĩ, nói:
- Một vạn kim tệ.
Lạc Thanh Chu không chút do dự nói:
- Thành giao, chờ một lúc ta sẽ lấy ra trong túi trữ vật của nàng, đừng nói một vạn, mười vạn cũng không có vấn đề gì.
- Vô sỉ, ta cũng không dám lấy.
Đao tỷ nhếch miệng, ‘Ba’ vỗ mông ngựa một cái, chạy lên phía trước.
Lạc Thanh Chu đành phải đưa tay lấy ra miếng vải đang nhét vào trong miệng Nam Cung Mỹ Kiêu, nhét vào trong quần áo của nàng, nói:
- Quận chúa, chờ một lúc đến chỗ hộ vệ nhà ngươi nơi đó, ta sẽ thả ngươi xuống. Ngươi trộm con ngựa của ta, con ngựa này coi như là bồi thường cho ta, như thế nào?
Nam Cung Mỹ Kiêu vẫn như cũ ngậm miệng, gục ở tại chỗ, không nói gì.
Lạc Thanh Chu thử tăng nhanh tốc độ.
Con ngựa bắt đầu chạy.
Trong lúc xóc nảy, thiếu nữ ghé vào trước mặt hắn chập trùng lên xuống, sắp tuột xuống, vội vàng mở miệng nói:
- Hỗn đản, mau cởi dây thừng trên người bản tiểu thư ra.
Lạc Thanh Chu một tay cầm cương ngựa, một tay nắm chặt eo nhỏ của nàng, sợ nàng rơi xuống, nói:
- Vậy không được, nếu ta cởi ra, không chừng ngươi lại muốn vung một chùm vôi hoặc là công kích vào mặt của ta thì sao.
Nam Cung Mỹ Kiêu cả giận nói:
- Ta không vung, ta thề. Ta... Ta bị cấn rất khó chịu.
Lạc Thanh Chu đang do dự, nàng lại nói:
- Tu vi ngươi cao hơn ta, sợ cái gì? Nếu ta nói láo, ta là chó con.
Lạc Thanh Chu lại do dự một chút, mới giúp nàng cởi bỏ dây thừng trên người, lập tức dùng một tay đè xuống huyệt mệnh môn (*) ở giữa bờ eo nhỏ nhắn của nàng nói:
(*Huyệt nằm trên cột sống lưng, ngay tại vị trí lõm phía dưới của mỏm gai đốt sống thắt lưng và đối diện với lỗ rốn ở phía trước)
- Ngươi chớ làm loạn, nếu không ta sẽ không thủ hạ lưu tình.
Nam Cung Mỹ Kiêu vứt bỏ dây thừng đã cởi xuống trong tay, lập tức đột nhiên đứng lên, chân dài giương lên, dạng chân ra ở bên trên lưng ngựa, đối mặt với mặt hắn, ngực dán sát vào ngực hắn, chân thì dán chặt hai chân hắn mà ngồi xuống, hai con ngươi rét lạnh nhìn hắn chằm chằm.
Một tay Lạc Thanh Chu vẫn như cũ đặt ở trên hông của nàng, thấy thế thì hơi dùng sức một chút nói:
- Ngươi muốn làm gì?
Nam Cung Mỹ Kiêu nhìn hắn chằm chằm, không nói gì.
Con ngựa chạy nhanh xóc nảy, hai thỏ nhỏ cao ngất ở trước ngực nàng chập trùng lên xuống, thân thể yểu điệu lúc lên lúc xuống, tóc dài bay múa sau lưng, mùi thơm trên người từng hồi, cặp đùi đẹp thon dài cũng lắc lư ma sát không ngừng, khiến cho Lạc Thanh Chu có chút không chịu nổi.
Hắn vội vàng hô to với phía trước:
- Đao tỷ, chờ một chút, ta ngồi cùng ngươi... Ngô...
Còn chưa có nói xong, miệng của hắn đột nhiên bị ngăn chặn, mở to hai mắt, rốt cuộc nói không nên lời.
- A a, a ha...
Con ngựa đang phi nước đại, thân thể đang lay động.
Cảnh vật hai bên, hối hả lui lại.
Đao tỷ nghe được âm thanh, quay đầu nhìn thoáng qua, sửng sốt một chút, lại nhìn thêm vài lần, mới không tiếp tục để ý tới, tiếp tục chạy ở phía trước.