Hai người thấp giọng nói một câu, lập tức nhìn thiếu nữ kia một chút, vừa chuẩn bị đi qua từ bên cạnh nàng, thiếu nữ lập tức đột nhiên lại thấp giọng nói:
- Cút.
Trương Viễn Sơn cùng Nhiếp Vân Dung: - ? ? ?
Hai người đi nhanh đến đến một bàn của Đao tỷ ngồi xuống.
Nhiếp Vân Dung vội vàng thấp giọng hỏi:
- Đao sư muội, nữ tử bị trói trên lưng ngựa là chuyện gì xảy ra? Là những người bên cạnh kia làm sao?
Đao tỷ nhìn người nào đó đối diện, một chút nói:
- Ngươi hỏi hắn.
Trương Viễn Sơn và Nhiếp Vân Dung đưa ánh mắt nhìn về Lạc Thanh Chu.
Trương Viễn Sơn vội vàng hỏi:
- Sở sư đệ, đến cùng chuyện gì xảy ra?
Lạc Thanh Chu chỉ đành phải nói:
- Là ta trói. Nàng chuẩn bị ám toán ta, bị ta bắt được, cho nên liền cột nàng đặt ở trên lưng ngựa.
Nam Cung Mỹ Kiêu ghé vào trên lưng ngựa, gương mặt giấu ở một bên khác của con ngựa, dựng lên lỗ tai nghe lén.
Nhiếp Vân Dung hiếu kỳ hỏi:
- Thế Sở sư đệ chuẩn bị xử trí nàng như thế nào?
Lạc Thanh Chu nhìn một chút, cố ý nói:
- Chuẩn bị mang về hảo hảo tra tấn một phen, dạy dỗ nàng một lần khắc sâu khó quên.
Nhiếp Vân Dung nháy nháy mắt, thấp giọng nói:
- Sở sư đệ chuẩn bị làm sao tra tấn nàng? Nữ tử kia thật xinh đẹp.
Lạc Thanh Chu cố ý thấp giọng nói chuyện, miệng còn cười hắc hắc một tiếng.
Nam Cung Mỹ Kiêu ghé vào trên lưng ngựa, híp híp con ngươi.
Đúng vào lúc này, đằng sau một khối nham thạch cách đó không xa, đột nhiên có hai thân ảnh đang vội vàng đi tới, một người là phụ nhân trẻ tuổi, một người là một lão ẩu lớn tuổi.
Hai người ở phía trước đợi lâu nhưng không có thấy quận chúa đi qua, lập tức cảm giác được là lạ, cuống quít chạy về.
Lúc này gặp quận chúa nhà mình bị trói ở trên lưng ngựa, lập tức giận dữ, vừa muốn lướt qua, Nam Cung Mỹ Kiêu lập tức trừng các nàng một chút, miệng vểnh vểnh.
Hai người lập tức dừng bước.
Lão ẩu nghi ngờ hỏi:
- Tiểu thư đang nói cái gì?
Mộc di không quá khẳng định nói:
- Giống như đang bảo chúng ta ‘cút’.
Lão ẩu nói:
- Lão thân thế nào cảm giác tiểu thư giống như đang nói 【 Mau tới 】 đây? Tiểu thư bị trói ở trên lưng ngựa, sao có thể bảo chúng ta cút?
Mộc di nói: - Khẩu hình 【 Mau tới 】 không phải ngắn gọn như thế, hẳn là cút.
Lúc này, Nam Cung Mỹ Kiêu tức giận lườm bọn họ một cái, lần nữa vểnh vểnh miệng, cho các nàng một ánh mắt tràn đầy sát khí.
- Đi mau, tiểu thư bảo chúng ta mau mau cút.
Mộc di lập tức mang theo lão ẩu rời đi.
May mắn hai người còn chưa đi ra từ đằng sau khối nham thạch to lớn kia, mấy người Lạc Thanh Chu bên ngoài quán trà đều không nhìn thấy.
- Tiểu Mộc vì sao, tiểu thư muốn chính mình bị cột vào trên lưng ngựa?
- Ma ma, rõ ràng là tiểu tử kia buộc.
- Ghê tởm, sao tiểu thư có thể dung túng tiểu tử kia nhục nhã nàng như vậy chứ, nàng thế nhưng đường đường là quận chúa, từ nhỏ đến lớn chưa hề nhận qua bất kỳ ủy khuất gì.
- Ai...
Mộc di thở dài một hơi, nói:
- Đoán chừng không như vậy, tiểu thư rất khó tiếp cận tiểu tử kia. Tiểu tử kia so với cá chạch còn trơn trượt hơn, còn nhanh hơn thỏ, nhiều lần tiểu thư nhìn thấy hắn, đều để hắn chạy trốn. Thật sự nếu không ở vào thế yếu, đoán chừng ngay cả cơ hội nói chuyện với hắn cũng không có.
Lão ẩu căm giận nói:
- Tiểu tử kia có gì tốt, tiểu thư thế mà lưu luyến si mê hắn? Lão thân nghĩ mãi mà không rõ.
Mộc di cười khổ một tiếng, nói:
- Ta cũng nghĩ không thông.
Hai người không có đi xa, đứng ven đường bên ngoài một dặm chờ đợi.
Mặt trời rất nhanh xuống núi.
Màn đêm buông xuống.
Bên ngoài quán trà chỉ còn lại có một bàn khách nhân của Lạc Thanh Chu cùng một thiếu nữ xinh đẹp bị trói nằm ngang trên lưng ngựa.
- Tại sao mấy người Hà sư huynh vẫn chưa đi ra nhỉ?
Mặt mũi Nhiếp Vân Dung tràn đầy lo lắng hỏi.
Lạc Thanh Chu đứng người lên, nhìn về phía đường nhỏ cách đó không xa một chút, nói:
- Đoán chừng gặp phải yêu thú quá nhiều, hưng phấn quên thời gian. Trương sư huynh, Nhiếp sư tỷ, Đao sư tỷ, nếu không các ngươi tiếp tục chờ ở chỗ này đi, ta phải trở về.
Trương Viễn Sơn trầm ngâm một chút, cũng đứng lên nói:
- Muốn đi thì cùng nhau đi thôi, Hà sư huynh trước đó đã nói rõ với chúng ta, chờ đến trời tối, nếu như còn không thấy người đi ra, vậy cũng không cần đợi. Trong nhà của ta còn có người lớn tuổi đang chờ, ta cũng nên trở về.
Nhiếp Vân Dung nghĩ nghĩ, cũng đứng lên nói:
- Vậy ta cũng trở về thôi. Hà sư huynh ba người bọn họ tu vi cao như vậy, sẽ không có chuyện gì đâu.
Đao tỷ cũng gật đầu đồng ý.
Thế là mấy người lập tức đi ra chuồng ngựa dắt ngựa, chuẩn bị rời đi.
Lạc Thanh Chu cũng đi chuồng ngựa dẫn ngựa, kết quả đột nhiên phát hiện không thấy con ngựa của mình, vội vàng hỏi thăm tiểu nhị.