Thần sắc bốn người kinh nghi bất định, đưa mắt nhìn về phía bên ngoài quán trà, gặp nơi đó chỉ có một đôi nam nữ đang ngồi, mặt mũi lại tràn đầy nghi hoặc.
Trong đó có một tên thanh niên dáng người hơi cao, gặp thiếu nữ xinh đẹp lộng lẫy mà động lòng, trong lòng lập tức quả quyết, nhanh chân đi tới trước ngựa, muốn đưa tay giúp nàng lấy ra miếng vải bịt miệng, một tên nam nhân to lớn sau lưng vội vàng nói:
- Dương sư đệ, đầu tiên chờ chút đã, chúng ta hỏi trước tình huống một chút.
Lập tức đối hai người kia đang ngồi ở trên bàn ăn thịt dê chắp tay nói:
- Hai vị, cô nương đang bị trói kia là ác nhân à sao lại trói nàng như vậy?
Đao tỷ cúi đầu ăn thịt, không dám lên tiếng.
Lạc Thanh Chu cũng giả bộ như không có nghe được, tiếp tục gặm thịt dê.
Trong mắt nam tử to lớn lóe lên tinh quang, nói với mấy người sau lưng:
- Hai người kia không dám trả lời, xem ra là chột dạ, vị cô nương này hẳn là vô tội.
Tên thanh niên dáng cao lập tức nói:
- Sư huynh, chúng ta đã thấy được thì không thể khoanh tay đứng nhìn. Chúng ta cứu vị cô nương này đi.
Nam Cung Mỹ Kiêu mở to hai mắt, nhìn về phía bọn hắn.
Thanh niên dáng cao thấy con ngươi nàng ngập nước nhìn đến, trong lòng càng quả quyết, khí huyết dâng trào, lập tức muốn động thủ cứu người.
Một tên nam tử khác tay cầm đoản đao, vội vàng thấp giọng nhắc nhở:
- Vẫn là cẩn thận một chút, không biết hai người kia có tu vi ra sao.
Thanh niên dáng cao hừ lạnh một tiếng nói:
- Sợ cái gì, hai người kia tuổi còn trẻ như vậy, ta cũng không tin tu vi bọn hắn có thể cao bao nhiêu. Chúng ta trực tiếp cứu vị cô nương này, xem bọn hắn còn tiếp tục giả vờ làm điếc làm câm nữa hay không.
Dứt lời, trực tiếp tiến lên, nhanh tay lấy ra miếng vải đang bịt ở trong miệng của thiếu nữ, mặt tươi cười nói:
- Cô nương đừng sợ, chúng ta lập tức cứu ngươi.
Nam Cung Mỹ Kiêu nhìn hắn, bờ môi bỗng nhúc nhích, tựa hồ nói một chữ gì đó.
Thanh niên dáng cao sửng sốt một chút, không có nghe rõ, vội vàng hỏi lại:
- Cô nương, ngươi nói cái gì?
- Cút.
Nam Cung Mỹ Kiêu cắn răng, thấp giọng nói một chữ, hai con ngươi lạnh lùng nhìn hắn.
Thanh niên dáng cáo thấy thế, mặt mũi tràn đầy ngạc nhiên: - ? ? ?
Ba người khác ở bên cạnh cũng sửng sốt một chút.
Tên nam tử to lớn kia lập tức kịp phản ứng, thấp giọng nói:
- Cô nương, có phải hai người kia uy hiếp ngươi hay không? Không cần sợ, chúng ta sẽ trực tiếp đưa ngươi về nhà.
Thanh niên dáng cao cũng lập tức nói:
- Cô nương yên tâm, có chúng ta ở đây, bọn hắn không dám làm gì ngươi đâu. Đến, tại hạ trước giúp ngươi mở ra dây thừng trên người.
Nói rồi muốn đưa tay giúp nàng cởi dây ra.
Nam Cung Mỹ Kiêu lần nữa trừng to hai mắt, cắn răng thấp giọng nói:
- Cút! Ta bảo các ngươi cút! Không có nghe thấy sao? Chớ xen vào việc của người khác.
Thanh niên dáng cao đang duỗi ra hai tay lập tức cứng lại ở tại chỗ.
Những người khác cũng là hai mặt nhìn nhau, một mặt mộng bức.
Nam Cung Mỹ Kiêu gặp bọn họ còn không rời đi, lập tức hạ giọng cả giận nói:
- Lại không cút, bản tiểu thư ra một roi đánh chết các ngươi.
- Dương sư đệ, đi thôi.
Nam tử to lớn kéo lại tên nam tử cao vẫn như cũ không cam lòng kia, thấp giọng nói:
- Chỉ sợ là việc nhà của người ta.
Người nam tử cao lưu luyến không rời nhìn một lần cuối cùng, mới một mặt không hiểu rời đi, gia sự cái quỷ gì có thể để cho thiếu nữ kia cam tâm tình nguyện bị trói ở trên lưng ngựa thế kia?
Mấy người tiến vào quán trà, dắt ngựa, đưa bạc vụn, rất nhanh rời đi.
Không bao lâu.
Lại có mấy tên võ giả từ trong núi rừng đi ra.
Đợi bọn hắn nhìn thấy thiếu nữ xinh đẹp bị trói trên ngựa, vừa đi đi qua chuẩn bị hỏi thăm, thiếu nữ lại trừng to mắt, thấp giọng quát:
- Cút.
Mấy người: - ...
Mấy người bày ra vẻ mặt cổ quái rời đi, lại có mấy nữ tử mặc trang phục màu trắng đi ra từ trong núi rừng.
Các nàng vừa tới gần, thiếu nữ bị trói trên ngựa lần nữa thấp giọng nói:
- Cút.
Mấy tên nữ tử kia vốn không có nghĩ đi qua cứu nàng, chỉ là hiếu kì muốn nhìn một chút, nghe nàng nói như vậy, đều lạnh lùng nhìn nàng một cái, bước nhanh rời đi, miệng thấp giọng mắng:
- Đầu óc có vấn đề đi, đoán chừng là tự mình buộc...
Lại qua một lát.
Trương Viễn Sơn và Nhiếp Vân Dung đi ra từ trong rừng cây.
Hai người nhìn thấy thiếu nữ xinh đẹp bị trói trên ngựa, lập tức dừng bước, ánh mắt nhìn về phía bên ngoài quán trà.
Nơi đó đang có hai bàn khách nhân đang ngồi, một bàn là hai người Đao tỷ, một bàn khác là mấy nữ tử người mặc trang phục màu trắng vừa rồi kia.
- Trương sư huynh, chúng ta muốn cứu người hay không?
- Đi trước tụ hợp với hai người Đao sư muội đã, chờ Hà sư huynh bọn hắn ra lại nói.