Đao tỷ nghe vậy sững sờ, nhìn nàng nghi ngờ nói:
- Ngươi hôm nay không phải lần đầu tiên nhìn thấy bọn hắn?
Tiểu Thất gật đầu nói:
- Đúng vậy, lần trước ta đã nhìn thấy bọn hắn. Vị tỷ tỷ cầm roi kia một mực truy đuổi vị công tử kia đây.
Trong mắt Đao tỷ chợt lóe sáng, hỏi:
- Lần trước là lúc nào?
Tiểu Thất vừa muốn nói chuyện, trong phòng đột nhiên ‘Khụ khụ’ một tiếng, nói.
- Tiểu Thất, tiến vào hỗ trợ.
- A nha.
Tiểu Thất không có lại nói tiếp, vội vàng xoay người chạy trở về trong phòng.
Đao tỷ nắm chặt lại nắm đấm, buồn bực nói:
- Ghê tởm, Sở Phi Dương tên hỗn đản kia, còn gạt ta nói là lần đầu tiên tới nơi này, thì ra đã sớm câu thông với vị quận chúa kia. Hừ, đáng đời, bị phế là tốt nhất, tốt nhất bị vị quận chúa cho thiến đi, nhìn hắn còn nói láo gạt người nữa hay không!
- Xoạch, xoạch...
Đúng vào lúc này, sau lưng đột nhiên lại vang lên tiếng vó ngựa quen thuộc.
Lập tức, một giọng nói quen thuộc truyền đến:
- Sư tỷ, ở sau lưng nói xấu người ta không tốt đây, sẽ nát đầu lưỡi đó!
Đao tỷ nghe vậy chấn động, quay đầu nhìn lại.
Lạc Thanh Chu dắt ngựa đi ra, trên lưng ngựa, vị Nam Cung quận chúa kia vừa rồi còn đắc ý dào dạt lúc này đã bị dây thừng buộc cực kỳ chặt chẽ, đàng hoàng gục ở chỗ đó, ngay cả miệng cũng bị chặn lại, đang trừng to mắt, trợn mắt nhìn.
Đao tỷ há hốc mồm, mặt mũi tràn đầy vẻ đờ đẫn.
Lạc Thanh Chu đi đến đối diện nàng ngồi xuống, vỗ bàn một cái nói:
- Tiểu nhị, dâng trà, một mâm thịt bò, một đĩa thịt dê.
- Được, công tử chờ một lát.
Trong phòng đáp ứng, tiểu Thất rất nhanh mang nước trà và đồ ăn bưng lên.
Đao tỷ sửng sốt nửa ngày, khó tin hỏi.
- Sở Phi Dương, ngươi không phải trúng độc sao? Làm sao...
Lạc Thanh Chu nâng chung trà lên, uống một ngụm, sau đó nhìn nàng nói:
- Ai nói ta trúng độc?
Đao tỷ ngẩn ngơ, nói:
- Ngươi vừa rồi rõ ràng đều uống hết ly nước trà kia, ta chỉ uống một ngụm đã toàn thân như nhũn ra, hiện tại còn đứng không nổi.
Lạc Thanh Chu còn chưa trả lời, cửa ra vào lập tức truyền đến tiếng nói của tiểu Thất:
- Tỷ tỷ, vị công tử này không có uống nước trà vào, hắn nôn hết xuống đất, ta đứng ở trong cửa thấy được.
Lập tức lại giải thích.
- Ta không phải nhìn lén nha, ta chỉ là không cẩn thận nhìn thấy thôi.
Đao tỷ nghe vậy ngẩn người, thân thể nghiêng một cái, cúi đầu nhìn lại.
Quả nhiên, trên mặt đất dưới chân hắn còn lưu lại một mảnh vết tích ẩm ướt nhỏ.
Đao tỷ thẳng người lên nói:
- Tại sao ta không thấy ngươi phun ra?
Lạc Thanh Chu cầm lấy một khối dê bỏ vào miệng, nói:
- Sư tỷ nếu có thể nhìn thấy, Nam Cung quận chúa khẳng định cũng có thể nhìn thấy, vậy ta còn làm sao lừa nàng.
Đao tỷ: - ...
Nam Cung Mỹ Kiêu bị trói nằm ngang ở trên lưng ngựa nghe lời này, lập tức vùng vẫy mấy lần, hai con ngươi phun ra lửa.
Đao tỷ nhìn thoáng qua, thấp giọng nói:
- Sở Phi Dương, ngươi muốn làm gì? Chúng ta còn cần nàng hỗ trợ.
Lạc Thanh Chu nói:
- Nàng muốn ám toán ta, chẳng lẽ ta không hoàn thủ? Yên tâm đi, ta sẽ trừng phạt nàng một chút, để nàng nhớ giáo huấn này, miễn cho về sau còn dây dưa không ngớt.
Đao tỷ lo lắng nói:
- Thế nhưng nàng mang theo hộ vệ, lão ma ma kia còn là võ giả cảnh giới Đại Võ Sư, nếu như bị nàng ta nhìn thấy, ngươi chết chắc.
Lạc Thanh Chu một mặt bình tĩnh nói:
- Không sao đâu, hai người kia đã đi đến địa phương ngoài mười dặm ở phía trước chờ, là bị chính nàng đuổi đi.
Đao tỷ nói:
- Làm sao ngươi biết?
Lạc Thanh Chu nói:
- Ta tận mắt thấy?
Đao tỷ nghe xong, càng thêm nghi hoặc.
Lạc Thanh Chu cầm lên một khối thịt dê, đưa tới trước mặt của nàng, nói:
- Ăn trước ít đồ đi, đợi Trương sư huynh bọn hắn tới, chúng ta sẽ đi, đến lúc đó ta sẽ bảo nàng bồi tội nói xin lỗi.
Hai tay Đao tỷ như nhũn ra tiếp nhận thịt dê, lại liếc mắt nhìn thiếu nữ mặt mũi tràn đầy tức giận trên lưng ngựa, thấp giọng nói:
- Ngươi xác định, ngươi đối đãi nàng như thế, chờ một lúc bồi tội xin lỗi có tác dụng?
Lạc Thanh Chu thản nhiên nói:
- Nếu nàng cảm thấy vô dụng, ta lại trói nàng nữa chứ sao.
Đao tỷ: - ...
Lúc này, mặt trời đã ngả về tây.
Chạng vạng tối, bốn tên võ giả đi ra từ trong núi rừng.
Xem bộ dáng bọn hắn cười cười nói nói tâm tình rất tốt, lần này ra đi săn hẳn là có thu hoạch rất khá.
Bất quá khi bọn hắn nhìn thấy trên lưng ngựa có cột người, lập tức sững sờ, sắc mặt biến hóa, thấp giọng nghị luận.
- Giữa ban ngày lại có người dám trắng trợn trói người?
- Vị cô nương này thật xinh đẹp, nhìn quần áo đồ trang sức, hẳn là thiên kim tiểu thư nhà giàu sang, không phải bị cường đạo bắt trói từ nơi khác tới đây đó chứ?