Lạc Thanh Chu cau mày nói:
- Ta không có trêu chọc nàng, trước kia cũng là nàng trêu chọc ta trước. Còn ngươi nói hái hoa ngắt cỏ gì đó, thì càng không hợp thói thường. Ngươi cảm thấy ta sẽ thích nàng, hay là nàng sẽ thích ta?
Đao tỷ lập tức giống như nhìn thằng ngốc mà nhìn hắn:
- Sở Phi Dương, ngươi giết... Ngươi bình thường thông minh như vậy, làm sao vừa gặp được nàng, lại đột nhiên trở nên đần như thế rồi? Ngươi biết nàng vừa rồi duỗi ra một ngón tay có đáp án chân chính là gì không?
Lạc Thanh Chu nói:
- Ngươi biết?
Đao tỷ cười lạnh nói:
- Chỉ có ngớ ngẩn mới không biết.
Lạc Thanh Chu giật mình, hỏi:
- Đáp án là cái gì?
Đao tỷ lập tức thở dài một hơi, bưng lên nước trà trước mặt hắn uống một ngụm, nói:
- Thật có lỗi, ta không thể nói cho ngươi. Nàng hẳn là hi vọng chính ngươi có thể hiểu rõ, mà không phải để người khác nói cho ngươi biết.
Lạc Thanh Chu trầm ngâm một chút, nói:
- Ta biết đáp án.
Đao tỷ nhún vai, nói:
- Nhìn đi, thật ra ngươi không có đần như ngươi thể hiện ra bên ngoài, ngươi chỉ cảm thấy người ta là quận chúa, mà ngươi chỉ là một người ở rể, cho nên có chút tự ti, không thể tin được hiện thực mà thôi. Hoặc là, thật ra ngươi đã sớm biết, chỉ là không dám đối mặt mà thôi, bởi vì ngươi không biết nên làm sao bây giờ.
Lạc Thanh Chu không nói gì thêm, bưng lên nước trà nàng vừa rồi uống một ngụm, uống một hơi cạn sạch.
Hai người lại trầm mặc trong chốc lát.
Đao tỷ đột nhiên ôm đầu, biến sắc nói:
- Sở Phi Dương, nước trà này giống như... Có độc.
- Xoạch, xoạch...
Lúc này, tiếng vó ngựa đột nhiên từ phía sau truyền đến.
Nam Cung Mỹ Kiêu vừa rồi rời đi đột nhiên lại dắt ngựa quay đầu trở về.
Hai người nhìn nàng, sắc mặt đều thay đổi.
Nam Cung Mỹ Kiêu hơi nhếch khóe môi lên, mặt mũi tràn đầy đắc ý nói:
- Sở Phi Dương, mặc ngươi lại giảo hoạt cẩn thận, vẫn trốn không thoát khỏi lòng bàn tay của bản quận chúa. Bản quận chúa nói qua, từng nhận khuất nhục ở chỗ của ngươi, bản quận chúa muốn trả lại gấp đôi!
Lạc Thanh Chu và Đao tỷ cùng một chỗ xụi lơ trên mặt bàn.
Nam Cung Mỹ Kiêu lại đợi một hồi, đi đến bên cạnh bàn bế hắn lên, đi qua đặt ở trên lưng ngựa, sau đó chân dài giương lên, cưỡi lên ngựa, mang theo hắn nghênh ngang rời đi.
Quán trà bên ngoài, yên tĩnh im ắng.
Đao tỷ bò tới trên mặt bàn, mở to con ngươi màu lam nhạt, ngây người hồi lâu, mới dần dần khôi phục một chút khí lực, ngồi dậy.
- Kẹt kẹt...
Cửa gỗ phòng nhỏ mở ra.
Tiểu nhị gọi tiểu Thất từ trong nhà đi ra, mặt mũi tràn đầy ân cần hỏi:
- Vị tỷ tỷ này, ngươi không sao chứ?
Đao tỷ dùng hai tay chống đỡ cái bàn, muốn đứng lên, nhưng hai chân như nhũn ra như cũ, đành phải lại ngồi trở xuống.
Tiểu Thất vội vàng giải thích.
- Là tỷ tỷ cầm roi kia hạ thuốc, không có quan hệ gì với chúng ta.
Đao tỷ quay đầu nhìn nàng nói:
- Ngươi thấy nàng hạ dược?
Tiểu Thất nhẹ gật đầu.
Đao tỷ cau mày nói:
- Vì cái gì không nhắc nhở chúng ta?
Tiểu Thất lộ ra vẻ mặt thành thật trả lời.
- Cha nói, chúng ta chỉ bán đồ ăn thức uống, không nhúng tay vào bất kỳ chuyện giang hồ gì.
- Đông! Đông! Đông!
Trong phòng vang lên âm thanh chặt xương.
Đao tỷ lại nhìn nàng một chút, nói:
- Bưng cho ta một ấm nước trà sạch ra đi.
- Được thôi.
Tiểu Thất lập tức vào nhà, một lần nữa bưng ra một bình nước trà đến.
Đao tỷ lập tức duỗi ra hai tay, run rẩy nâng ấm trà, sau đó ngửa đầu, ‘Ừng ực ừng ực’, uống một hơi cạn sạch nguyên một ấm nước trà.
Tiểu Thất an ủi:
- Tỷ tỷ không cần lo lắng, ngươi chỉ uống có một ngụm, chẳng mấy chốc sẽ không có chuyện gì.
Đao tỷ vẫn như cũ cau mày, mặt mũi tràn đầy lo lắng.
Sở Phi Dương tên kia bị bắt, không biết vị quận chúa kia sẽ làm sao đối phó hắn, sẽ không dưới cơn nóng giận phế hắn đi đó chứ?
Lẽ ra sẽ không.
Nhưng Sở Phi Dương tên ngu ngốc này ở trước mặt vị quận chúa kia vẫn luôn không biết nói chuyện, mà mỗi lần đều sẽ chọc giận nàng nổi điên, đối phương nếu thẹn quá hoá giận, trong lúc xúc động có khả năng sẽ làm ra chuyện gì đó đáng sợ.
Nàng đột nhiên quay đầu nhìn về phía thiếu nữ tiểu nhị bên cạnh, hỏi:
- Ngươi làm sao biết ta uống một ngụm?
Tiểu Thất nói: - Ta ở trong khe cửa nhìn thấy.
Lập tức lại vội vàng giải thích:
- Bất quá không phải nhìn lén, chỉ là không cẩn thận nhìn thấy. Ta còn nhìn thấy vị công tử kia...
Đao tỷ thở dài một hơi nói:
- Hắn thì uống hết cả một chén, trách ta, nếu ta không uống một ngụm, đoán chừng hắn cũng sẽ không uống, dù sao hắn một mực rất cảnh giác đối với nàng.
Tiểu Thất hiếu kỳ nói:
- Tỷ tỷ, vị công tử kia và tỷ tỷ cầm roi rốt cuộc có quan hệ như thế nào? Vì cái gì tỷ tỷ cầm roi mỗi lần gặp đều muốn bắt hắn chứ?
- Mỗi lần?