Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 1118: Quận chúa yêu cầu (2)




Nam Cung Mỹ Kiêu thu hồi roi, lạnh lùng nhìn hắn nói:

- Nếu như ngươi không muốn chuyện bị bại lộ, liền đến ngồi xuống.

Lạc Thanh Chu do dự một chút, cùng Đao tỷ đi qua, nhưng cũng không hề ngồi xuống.

Hắn lại quay đầu nhìn bốn phía một chút, mới nói:

- Cô nương có gì phân phó?

Nơi này có người ngoài, tự nhiên không thể bại lộ thân phận quận chúa của nàng.

Nam Cung Mỹ Kiêu duỗi ra ngón tay ngọc nhỏ dài, gõ bàn một cái nói, lạnh giọng ra lệnh:

- Ngồi xuống.

Lạc Thanh Chu đành phải ngồi xuống.

Đao tỷ đang muốn ngồi xuống, Nam Cung Mỹ Kiêu đột nhiên nhìn về phía nàng nói:

- Ngươi qua bên kia ngồi đi.

Đao tỷ sửng sốt một chút, không có tức giận, đành phải đi một bàn khác ngồi xuống, để tiểu nhị lấy cho một bình nước trà, một bên uống vào, một bên nhìn hai người.

Nam Cung Mỹ Kiêu quay đầu, lạnh lùng nhìn tiểu nhị đang đứng ngốc ở bên cạnh một chút.

Tiểu nhị cũng ngây ngốc nhìn nàng.

Trong phòng lập tức truyền đến tiếng gọi của lão Trang:

- Tiểu Thất, tiến vào rửa rau!

- A nha.

Tiểu Thất lúc này mới kịp phản ứng, vội vàng chạy vào.

Bên ngoài an tĩnh lại.

Ánh nắng sau giờ ngọ có chút lười biếng, từng mảnh lá cây khô héo bay lả tả xuống.

Nam Cung Mỹ Kiêu lại chậm rãi uống mấy ngụm nước trà, mới ngẩng đầu lên nói:

- Nói đi, muốn làm sao báo đáp ta?

Lạc Thanh Chu nhìn về phía nàng hỏi lại.

- Quận chúa muốn ta báo đáp thế nào?

Ngón tay ngọc Nam Cung Mỹ Kiêu chậm rãi gõ gõ lên trên chén trà, nghĩ nghĩ, nhìn hắn nói:

- Ta muốn cái gì, ngươi cũng sẽ cho?

Lạc Thanh Chu nói:

- Dĩ nhiên không phải, ta chỉ làm chuyện trong khả năng của mình.

Nam Cung Mỹ Kiêu cười lạnh một tiếng, nói:

- Nếu như chuyện này ta không giúp ngươi, ngươi biết sẽ có hậu quả gì sao?

Lạc Thanh Chu trầm mặc một chút, nói:

- Ta cảm thấy hẳn là sẽ không bại lộ.

Nam Cung Mỹ Kiêu lạnh lùng thốt:

- Ta cảm thấy sẽ lộ, bởi vì ta sẽ đi mật báo.

Lạc Thanh Chu: - ...

Song phương bốn mắt nhìn nhau, trầm mặc một hồi.

Lạc Thanh Chu nói:

- Quận chúa có yêu cầu gì, cứ việc nói, có thể làm được hay không, ta sẽ suy nghĩ thêm.

Nam Cung Mỹ Kiêu híp híp con ngươi, nói:

- Thứ nhất, về sau nhìn thấy bản quận chúa, không cho phép lại chạy.

Lạc Thanh Chu nói:

- Chỉ cần quận chúa không có ý làm gì ta, ta tuyệt sẽ không lại chạy.

Nam Cung Mỹ Kiêu cười nhạo một tiếng, nói:

- Thứ hai, về sau bản quận chúa gọi ngươi, ngươi liền đến gặp mặt.

Lạc Thanh Chu nói:

- Tận lực.

Nam Cung Mỹ Kiêu nói:

- Thứ ba...

Nói đến đây, đôi mắt nàng chăm chú nhìn chằm chằm hắn:

- Nói cho ta tên thật của ngươi.

Lạc Thanh Chu chắp tay nói:

- Tại hạ Sở Phi Dương, đi không đổi tên, ngồi không đổi họ.

Nam Cung Mỹ Kiêu lạnh lùng nhìn hắn, không nói gì thêm.

Lạc Thanh Chu lại đợi một hồi, đứng lên nói:

- Quận chúa, ta có thể đi rồi chưa?

Nam Cung Mỹ Kiêu buông ra chén trà trên bàn, ánh mắt sáng rực mà nhìn hắn nói:

- Thứ tư, cây roi ta thích nhất bởi vì giúp ngươi mà đã bị chặt đứt, ngươi phải bồi thường cho ta.

Lạc Thanh Chu dừng một chút, nói:

- Nên thế, quận chúa muốn bao nhiêu tiền?

Nam Cung Mỹ Kiêu vươn ra một ngón tay.

Lạc Thanh Chu nói:

- Mười vạn, hay là...

Nam Cung Mỹ Kiêu nói:

- Mười vạn vạn.

Lạc Thanh Chu trầm mặc xuống, không nói gì thêm.

Nam Cung Mỹ Kiêu thản nhiên nói:

- Dù sao cũng là một cây roi ta thích nhất, có nhiều thứ bị gãy đi, cho dù lại chữa trị cũng không thể trở về như trước được nữa. Đương nhiên, ngươi cũng có thể dùng những vật khác đền bù. So sánh với nó, mỗi tháng theo giúp ta một lần.

Lạc Thanh Chu nhíu nhíu mày, nói:

- Làm sao bồi?

Nam Cung Mỹ Kiêu nhìn về phía hắn nói:

- Ngươi đừng suy nghĩ nhiều, chính là theo giúp ta du lịch Tây Hồ, đi dạo phố, ăn một bữa cơm cái gì đó, rất đơn giản.

Lạc Thanh Chu nói:

- Cần bồi bao lâu.

Nam Cung Mỹ Kiêu lại duỗi ra một ngón tay.

Lạc Thanh Chu nói:

- Một năm?

Nam Cung Mỹ Kiêu cười nhạt một tiếng, không có trả lời, nâng bình trà lên, rót một chén trà nước, đẩy lên trước mặt hắn, nói:

- Chờ ngươi nghĩ kỹ, lại cho ta đáp án. Cho ngươi ba ngày thời gian, nếu như ngươi lại trả lời sai, tự gánh lấy hậu quả.

Nói xong, đứng người lên, dắt ngựa, quơ roi da trong tay, ngâm nga bài hát rời đi.

Cẩn thận nghe qua lại chính là làn điệu ‘Bên ngoài trường đình, cổ đạo bên cạnh’.

Lạc Thanh Chu nhìn bóng lưng nàng dần dần đi xa, sửng sốt một hồi, Đao tỷ đi tới nói:

- Sở Phi Dương, ngươi xong đời rồi.

Lạc Thanh Chu nghe vậy nghi ngờ nói:

- Ta làm sao xong đời?

Mặt mũi Đao tỷ tràn đầy ý cười trên nỗi đau của người khác lên tiếng giải thích.

- Ngươi là người đã có vợ, lại đi ra bên ngoài hái hoa ngắt cỏ, trêu chọc phải người không nên trêu chọc, nhìn ngươi về sau làm sao thu dọn tàn cuộc đây.