Lạc Thanh Chu nói:
- Kim tệ cũng không được?
Đao tỷ nói:
- Ta cũng không biết, dù sao vị quận chúa kia không quan tâm kim tệ, nhìn cũng không nhìn một chút.
Lạc Thanh Chu thở dài một hơi.
Đao tỷ nhịn không được nói:
- Sở Phi Dương, ngươi đã nhặt hơn ba mươi vạn kim tệ còn chưa đủ à? Ta phát hiện ngươi mỗi lần đi ra đều sẽ thu hoạch được rất nhiều kim tệ, hơn nữa còn sẽ giết người. Trước đó ở Mạc Thành cũng thế, mỗi lần đi Hắc Mộc lâm ngươi cũng thu hoạch tràn đầy.
- Ta cũng hoài nghi ngươi là cường đạo chuyên làm các hoạt động như giết người cướp của. Có phải ngươi còn có gương mặt thứ ba hay không? Độc Nhãn Ngưu uy danh truyền xa khắp Vân Vụ sơn mạch có phải chính là ngươi hay không?
Gậy gỗ trong tay Lạc Thanh Chu chống đỡ trên cằm nàng, nói:
- Sư tỷ, đã bị ngươi phát hiện ra bí mật này, như vậy đêm nay, ngươi muốn ăn của ta một côn, hay là muốn... Ăn ta hai côn đây?
- Lấy ra! Bẩn chết!
Đao tỷ vội vàng đẩy cây gậy ra, tranh thủ thời gian lấy ra khăn tay, xoa xoa cằm của mình.
Gia hỏa này vừa rồi dùng cây gậy này đánh thi thể thành nhão nhoẹt, ngẫm lại đã cảm thấy buồn nôn.
Lạc Thanh Chu thu hồi cây gậy nói:
- Ta dùng nước rửa nhiều lần, mà cây gậy này rất đặc thù, tựa hồ sẽ không nhiễm máu.
Đao tỷ nhìn thoáng qua, vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Sở Phi Dương, đây là lần đầu tiên chúng ta đi ra, kết quả lập tức chết ba người, ngươi nghĩ xem trở về nên nói như thế nào sao?
Lạc Thanh Chu thu hồi cây gậy, nghĩ nghĩ, nói:
- Vẫn là nói dựa theo bàn bạc trước đó đi, chúng ta và Ngôn Mai đi cùng một đội, sau khi cãi nhau thì Ngôn Mai một mình rời đi đi tìm mấy người Hà Dương, sau đó chúng ta cũng không biết chuyện diễn ra phía sau.
Đao tỷ cau mày nói:
- Không nói vị Nam Cung quận chúa kia?
Lạc Thanh Chu nói:
- Không nói, nói láo càng nhiều, càng dễ dàng lộ ra sơ hở. Chúng ta nói không biết, cái gì cũng không biết. Đương nhiên, nếu như vị Nam Cung quận chúa kia chủ động để lộ ra một chút tin tức, tự nhiên càng tốt hơn, khẳng định còn tốt hơn nhiều so với chính chúng ta nói.
Đao tỷ trầm ngâm một chút, nói:
- Nàng sẽ chủ động giúp chúng ta không?
Lạc Thanh Chu nhún vai, nói:
- Làm sao ta biết được.
Đao tỷ nhìn hắn nói:
- Ngươi khẳng định biết. Mà ta khẳng định ngươi và nàng đã phát sinh qua chuyện gì đó mà không thể cho ai biết, nếu không nàng cũng sẽ không đối tốt với ngươi như vậy.
Lạc Thanh Chu lười nhác giải thích, nhìn ngoài động một chút, đứng lên nói:
- Đi thôi, trời đã sáng, còn kém một con yêu thú. Thuận tiện, ta muốn đi ngắt lấy một chút Cửu Diệp thảo.
Đao tỷ cũng nhìn về phía ngoài động.
Đêm tối thối lui, bên ngoài đã phát sáng.
Hai người đi ra khỏi động phủ, bắt đầu dựa theo lộ tuyến chỉ thị trên bản đồ, tiếp tục tìm kiếm yêu thú.
Lúc xế trưa.
Hai người rốt cục lại săn thêm được một con yêu thú, hoàn thành nhiệm vụ.
Lạc Thanh Chu cũng thành công đi hái thêm vài cọng Cửu Diệp thảo, hắn chuẩn bị bỏ vào vài mẫu dược điền trong nhẫn trữ vật kia nhìn thử xem phải chăng có thể trồng hay không.
Nếu như có thể trồng, về sau cũng không cần lần nào cũng đến nơi này hái.
Bất quá hi vọng không lớn.
Lần trước nhị ca mấy người có nói qua, dược thảo này chỉ có thể sinh trưởng ở bên trong hoàn cảnh đặc thù mới có thể.
Tuy là như thế, nhưng vẫn phải thử một chút.
Trên đường hai người đi trở về, tiếp tục tìm kiếm yêu thú.
Lúc cách quán trà còn có năm sáu dặm lộ trình, bọn hắn phát hiện một con hươu cái yêu, bất quá hai người cũng không động thủ.
Bởi vì con hươu yêu kia có cái bụng rất lớn, tựa hồ đang mang thai, lúc chạy trốn còn té ngã mấy lần.
Đao tỷ cầu khẩn:
- Hi vọng nó đừng gặp được những võ giả tham lam.
Thật ra rất nhiều võ giả đi vào chỗ này gặp được yêu thú mang thai đều sẽ thủ hạ lưu tình, cũng không chỉ có mỗi hai người bọn họ.
Lúc hai người về tới quán trà, trời còn chưa chạng vạng tối.
Nhiếp Vân Dung và Trương Viễn Sơn còn chưa đi ra.
Bên ngoài quán trà chỉ có một người đang ngồi.
Người kia đổi lại một thân váy dài màu tím, mang lên trên người đồ trang sức đắt đỏ tinh mỹ, ung dung hoa quý ngồi ở nơi đó uống trà, xinh đẹp đến nỗi khiến cho tiểu nhị gọi là tiểu Thất kia liên tục nhìn lén.
Lạc Thanh Chu dừng bước lại, nhìn thoáng qua trái phải trước sau, cũng không nhìn thấy Mộc di và lão ma ma kia.
- Các nàng đã đi về trước.
Nam Cung Mỹ Kiêu ngẩng đầu, nhìn hắn nói.
Lạc Thanh Chu đương nhiên sẽ không tin tưởng chuyện hoang đường của nàng, bất quá vẫn đi tới.
Hắn cần phải đi lấy ngựa.
- Tiểu nhị, dẫn ngựa của ta ra.
Hắn đi tới, ném một khối bạc vụn.
Ai ngờ bạc vụn sắp bay đến trước mặt thiếu nữ gọi là tiểu Thất, bên cạnh đột nhiên ‘Bá’ nhảy lên ra một sợi roi, trong nháy mắt cuốn thỏi bạc đi, ‘đông’ một tiếng, rơi vào trên mặt bàn.