Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 1110: Quận chúa nguy hiểm (3)




Hà Dương, Phùng Vân Tùng cũng theo thuận ánh mắt của nàng nhìn sang, lập tức biến sắc.

Trong rừng cây, một thiếu nữ người mặc trang phục màu đen, tóc ngắn màu bạc, đang khiêng một thanh đại đao đứng ở nơi đó.

Mà ở bên cạnh thiếu nữ kia, một thiếu niên dáng người cao gầy cũng mặc trang phục màu đen.

Ánh mắt hai người đều đang nhìn bọn hắn.

Năm người mười mắt nhìn nhau.

Giữa sân yên tĩnh một cái chớp mắt.

Hà Dương đột nhiên tươi cười nói:

- Đao sư muội, tại sao ngươi lại ở chỗ này? Mau tới đây, quận chúa đang tìm ngươi.

Đao tỷ mang theo Lạc Thanh Chu, từ trong rừng đi ra.

Vừa rồi nàng đang ngủ say, Lạc Thanh Chu đột nhiên đánh thức nàng từ trong lúc ngủ mơ, nói hai người kia đang chuẩn bị đi tai họa một thiếu nữ vô tội.

Nàng lúc ấy còn có chút bán tín bán nghi.

Bây giờ nhìn phương hướng bọn hắn đi đến, nghe bọn hắn vừa rồi đối thoại, xem như triệt để tin tưởng.

Bất quá thiếu nữ vô tội này lại là Nam Cung Mỹ Kiêu, nàng thật không nghĩ tới.

Còn có, hắn là thế nào biết chuyện này?

Hắn không phải một mực nằm ở trong huyệt động, không có đi ra ngoài sao?

- Quận chúa, ngươi cũng tới?

Trong lòng Đao tỷ đang nổi lên gợn sóng mãnh liệt, trên mặt lại là một mảnh yên tĩnh, sau khi không mặn không nhạt chào hỏi Nam Cung Mỹ Kiêu, đột nhiên lại trước tiên mở miệng hỏi:

- Đúng rồi Hà sư huynh, Ngôn sư tỷ đâu? Không có đi cùng các ngươi một chỗ à?

Vừa nghe lời này, Hà Dương cùng Phùng Vân Tùng lúc đầu đang chuẩn bị hỏi nàng đều sững sờ.

Hà Dương kỳ quái hỏi lại:

- Không phải Ngôn sư muội đi cùng với các ngươi sao?

Đao tỷ nói:

- Trước đó thì đi cùng với chúng ta, bất quá...

Nói đến đây, nàng nhìn đằng sau một chút, thấp giọng nói:

- Đi đường không có bao xa, Ngôn sư tỷ đã cãi nhau với Sở sư đệ, sau đó chỉ có một người rời đi, nói đi Hắc Hổ khe tìm các ngươi. Nàng lúc đầu cũng cho rằng chúng ta đi theo, bất quá Sở sư đệ lúc ấy đang nổi nóng, không nguyện ý đi theo nàng, ta không có cách nào, sợ Sở sư đệ một người xảy ra chuyện, cho nên đi theo hắn qua một phương hướng khác.

Hà Dương cùng Phùng Vân Tùng nghe lời này, nhìn nhau, đều nhíu mày.

Không nên nha.

Ba người đã sớm kế hoạch tốt, Ngôn sư muội hỗ trợ đưa người đến Hắc Hổ khe, sao lại đột nhiên cãi nhau trên đường?

Coi như Ngôn sư muội có hận tiểu tử kia, cũng nên trước chịu đựng, chờ đưa hắn đến Hắc Hổ khe rồi trả thù cũng không muộn.

Phùng Vân Tùng nghi ngờ nói:

- Đao sư muội, Ngôn sư muội thật đi Hắc Hổ khe?

Đao tỷ suy nghĩ một chút, nói:

- Lúc ấy Ngôn sư tỷ đích thật nói như vậy, nói nàng muốn đến Hắc Hổ khe, lúc gần đi cũng khuyên qua ta, ta không có đi.

Phùng Vân Tùng nói:

- Nàng không có khuyên Sở sư đệ đi cùng?

Đao tỷ nói:

- Khuyên, đoán chừng Ngôn sư tỷ lúc ấy cũng sợ Sở sư đệ một người rời đi sẽ xảy ra chuyện, cho nên mặc dù tức giận, vẫn khuyên vài câu, nhưng Sở sư đệ lúc ấy căn bản cũng không nghe, trực tiếp một người rời đi, ta chỉ có thể đuổi theo.

Phùng Vân Tùng đưa mắt nhìn về thiếu niên phía sau nàng, dừng một chút, nói:

- Sở sư đệ, ngươi lúc đó vì sao cãi nhau với Ngôn sư muội?

Mặt Lạc Thanh Chu không thay đổi nói:

- Nàng vẫn kiên trì muốn nhìn cây gậy của ta một chút.

Vừa nghe lời này, Nam Cung Mỹ Kiêu đang nhìn chằm chằm vào hắn lập tức sững sờ, ánh mắt vô ý thức nhìn thoáng qua nơi nào đó của hắn.

Phùng Vân Tùng nghe được câu trả lời này, trong lòng thầm nói: ‘Ngôn sư muội có thể là sợ tiểu tử này không có mang cây gậy kia ở trên người, cho nên muốn nhìn một chút mới yên tâm. Nếu không phải đi Hắc Hổ khe giết hắn, không có cầm tới cây gậy kia, chẳng phải Ngôn sư muội sẽ không vui một trận?’

Hắn và Hà Dương liếc nhau một cái, đều nghĩ đến khả năng này.

Bất quá Ngôn sư muội đâu?

Phùng Vân Tùng lại hỏi:

- Sở sư đệ, cũng bởi vì chuyện này mà các ngươi liền rùm beng?

Lạc Thanh Chu lạnh mặt nói:

- Lúc ở trên xe ngựa, ta đã nói rất nhiều lần, ta không có mang cây gậy kia ở trên người, nàng vì cái gì không tin đây? Không có đồ, nàng một mực buộc ta lấy ra, ta không tức giận được à? Lúc ấy ta còn chịu đựng, bất quá nàng một mực không buông tha, nhất định để ta lấy ra cây gậy cho nàng nhìn, ta không có cách, lúc ấy lại vô cùng tức giận, cho nên trong lúc xúc động liền cởi ra đai lưng...

Vừa nghe lời này, mấy người biến sắc.

Ngay cả Đao tỷ bên cạnh cũng bị hắn nói hươu nói vượn làm kinh sợ.

Hà Dương cau mày nói:

- Ngươi mở ra đai lưng làm gì?

Lạc Thanh Chu vẫn như cũ tức giận bất bình, lại có chút bất đắc dĩ:

- Nàng nhất định để ta lấy ra cây gậy cho nàng nhìn, toàn thân cao thấp của ta cũng chỉ có một cây gậy khác, ta có thể làm sao? Nàng là sư tỷ, lại là đội trưởng của ta cùng Đao sư tỷ, ta không có cách nào từ chối, cho nên chỉ có thể lấy ra…