Lúc Phùng Vân Tùng đi qua từ bên cạnh nàng, cúi đầu, mặt mũi tràn đầy cung kính, nhìn không chớp mắt, một chút cũng không có nhìn nhiều.
Nam Cung Mỹ Kiêu đi theo đằng sau hai người, trên mặt không nhìn ra vẻ gì khác.
Trên mặt đất nàng đi qua, lặng yên không một tiếng động bay xuống một chút bột phấn màu trắng.
- Quận chúa nếu mệt, chúng ta có thể nghỉ ngơi một hồi.
Đi trong chốc lát, Hà Dương đột nhiên dừng bước, mặt mũi tràn đầy cung kính nói.
Nam Cung Mỹ Kiêu thản nhiên đáp.
- Không mệt.
Hà Dương tiếp tục đi đến phía trước, đột nhiên lại nói:
- Quận chúa hẳn không phải là một người tới đây nhỉ? Vân Vụ sơn mạch nguy hiểm như vậy, quận vương gia khẳng định không yên lòng quận chúa một người đi thám hiểm. Mà núi rừng trong đêm tối càng nguy hiểm hơn, không chỉ có yêu thú, còn có cường đạo.
Phùng Vân Tùng lần nữa nhìn thoáng qua núi rừng trái phải.
Nam Cung Mỹ Kiêu vẫn không có trả lời, nhàn nhạt hỏi:
- Đao Linh là một người rời đi à?
Hà Dương cười nói:
- Dĩ nhiên không phải, Đao sư muội đi cùng một sư muội và một sư đệ của chúng ta.
Nam Cung Mỹ Kiêu híp híp con ngươi, nhìn về phía hắn nói:
- Hai nữ nhân đi cùng một chỗ với một nam nhân? Các ngươi đây là phân đội kiểu gì?
Hà Dương nghe vậy giật mình, hơi nghi hoặc một chút nhìn nàng một cái, vội vàng giải thích:
- Đao sư muội cùng một sư đệ khác đều là người mới từ nơi khác đến, hôm nay lần đầu tiên tới Vân Vụ sơn mạch, cho nên để một sư muội khác đi theo.
Nam Cung Mỹ Kiêu lạnh mặt nói:
- Vì cái gì không phải ngươi đi theo? Hoặc vì cái gì không phải vị sư đệ này của ngươi đi theo?
Hà Dương ngẩn người, không hiểu ý.
Mặt mũi Nam Cung Mỹ Kiêu tràn đầy lãnh khốc hỏi.
- Là ai phân phối, hay là người nào đó tự mình yêu cầu?
Mặt mũi Hà Dương tràn đầy nghi hoặc, nói:
- Quận chúa, là tại hạ phân phối, có vấn đề gì không?
Nam Cung Mỹ Kiêu lạnh lùng thốt:
- Không có vấn đề gì.
Vẻ mặt Hà Dương tràn đầy không hiểu.
Phùng Vân Tùng một bên đi ở phía trước, một bên vểnh tai, nghe động tĩnh bốn phía, đồng thời, ánh mắt điều tra khắp nơi, thoạt nhìn như là đang quan sát bốn phía phải chăng có yêu thú và tình huống dị thường.
Hắn ngẩng đầu nhìn lại, khoảng cách đến Hắc Hổ khe còn có ước chừng bốn năm dặm.
Hắn bước nhanh hơn, nghĩ đến thân ảnh yểu điệu cùng dáng người cao quý sau lưng, còn có gương mặt xinh đẹp, vẻ dâm tà trong mắt càng thêm nồng đậm, khóe miệng nhịn không được nhếch lên một cái.
Một đường bình yên vô sự.
Rất nhanh, sơn phong trước mặt càng ngày càng gần.
Phùng Vân Tùng nhìn về khe núi đen nhánh tĩnh mịch phía trước, ngón tay lặng yên không một tiếng động tiến vào bên trong túi linh thú bên hông, đột nhiên quay đầu nhìn về phía thân ảnh mê người cùng gương mặt sau lưng một chút, cười nói:
- Quận chúa, sắp đến, phía trước là tới.
Nam Cung Mỹ Kiêu ngẩng đầu, nhìn sơn phong trước mặt, không nói gì.
Hà Dương ở bên cạnh, nhịp tim bắt đầu gia tăng tốc độ, trong mắt lần nữa lộ ra một vẻ chần chờ, bất quá khi nhìn thiếu nữ mỹ lệ cao quý bên cạnh một chút, chần chờ trong mắt lập tức lại biến thành quả quyết.
Việc đã đến nước này, đã không có đường thối lui.
Cho dù hắn không làm, cũng không kịp, hắn đã bị cột với Phùng Vân Tùng vào một chỗ, đối phương kiên quyết muốn làm, cho dù hắn không làm, khẳng định cũng sẽ tính ở trên đầu của hắn.
So với bị động tiếp nhận, không bằng chủ động thêm một chút.
Chỉ cần khống chế được vị quận chúa này, vậy sau cơ hội của bọn hắn sẽ càng nhiều.
Đã muốn nghịch thiên cải mệnh, tự nhiên cần không sợ nguy hiểm.
Mà ở đây núi cao rừng sâu, đêm dài không người, ai có thể biết được chứ?
- Phùng sư đệ, nếu không ngươi tăng tốc bước chân, đi trước phía trước nhìn. Ta và quận chúa một lúc sẽ đến.
Hà Dương đột nhiên nói với phía trước, ra hiệu hắn đi trước chuẩn bị một chút.
Bởi vì hắn biết, Phùng Vân Tùng nơi đó có một linh thú, có thể sớm bố trí bên trong dòng suối nhỏ trong khe núi, để phòng vạn nhất.
Phùng Vân Tùng đang có ý này, quay đầu cười nói:
- Được rồi Hà sư huynh, vậy ta trước đi qua nhìn, ngươi cùng quận chúa không cần gấp gáp, chậm rãi đi đến là được.
Đúng vào lúc này, Nam Cung Mỹ Kiêu lại đột nhiên dừng bước.
Phùng Vân Tùng đang muốn rời đi, lập tức giật mình, cũng dừng bước, quay đầu nhìn nàng, cười rạng rỡ nói:
- Quận chúa, thế nào? Mệt sao? Mệt thì trước hết cùng Hà sư huynh ở chỗ này nghỉ ngơi một chút, tại hạ đi trước nhìn là được.
Hà Dương cũng dừng bước, nhìn về phía thiếu nữ bên cạnh.
Nam Cung Mỹ Kiêu đứng tại chỗ, cái mũi giật giật, con ngươi lộ ra một tia nghi hoặc, lập tức, nàng quay đầu, nhìn về phía rừng cây bên phải.
Trong rừng cây đang có hai thân ảnh đứng đấy, một người trong đó đang giơ tay vung lấy bột phấn màu trắng.