Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 1111: Sư tỷ biến mất (1)




- Sau đó nàng tức giận, muốn động thủ với ta, ta cũng không phải dễ trêu, cũng muốn động thủ với nàng, Đao sư tỷ ở giữa khuyên can, ta thực sự chịu không được, liền đi thẳng một mạch. Chuyện đã xảy ra chính là như vậy, các ngươi có thể hỏi Đao sư tỷ.

- ...

Đám người nghe hắn nói một hơi sinh động như thật, mặt mũi tràn đầy ngốc trệ.

Phùng Vân Tùng sửng sốt một hồi, trầm mặt quát:

- Sở sư đệ, ngươi cũng quá mức, ngươi làm thế là vũ nhục Ngôn sư muội, khó trách Ngôn sư muội muốn động thủ với ngươi.

Lạc Thanh Chu nhìn hắn hỏi.

- Phùng sư huynh, ngươi nơi đó có nồi dùng để nấu cơm không?

Phùng Vân Tùng nghe vậy khẽ giật mình, nói:

- Không có, ngươi muốn nồi làm gì?

Lạc Thanh Chu nói:

- Không làm gì, chỉ muốn nhìn một chút. Phùng sư huynh, ngươi mau lấy cái nồi ra cho ta xem một chút đi, ta chỉ nhìn một chút thôi.

Phùng Vân Tùng cau mày nói:

- Ta nói, ta không có nồi, ta mang nồi làm gì?

Lạc Thanh Chu vẫn như cũ thò bàn tay đến trước mặt hắn nói:

- Phùng sư huynh, lấy ra đi, nhanh lấy ra cho ta xem một chút, ta chỉ nhìn một chút..

Phùng Vân Tùng hơi không kiên nhẫn:

- Ta nói, ta không có nồi, làm sao cho...

Nói đến đây, hắn đột nhiên kịp phản ứng, sắc mặt lập tức biến ảo.

Lạc Thanh Chu nhún vai một cái nói:

- Ngươi nhìn, Phùng sư huynh, đồ vật ngươi không có, nếu người khác như một mực cường ngạnh yêu cầu ngươi lấy ra để nhìn, ngươi có tức giận hay không?

Phùng Vân Tùng há to miệng, á khẩu không trả lời được, sau một lúc lâu, trầm giọng nói:

- Ngươi thật không có mang cây gậy kia ở trên người?

Lạc Thanh Chu nói:

- Thật không có, ta đặt ở trong nhà, ta đã nói rất nhiều lần, vì cái gì các ngươi không tin? Phùng sư huynh, ngươi nơi đó thật không có nồi?

Phùng Vân Tùng: - ...

Hà Dương mở miệng nói:

- Đao sư muội, cũng bởi vì chuyện này, các ngươi liền tách ra với Ngôn sư muội à? Về sau có gặp lại qua nàng hay không?

Đao tỷ nói:

- Sau khi tách ra, chúng ta đi một phương hướng khác. Chúng ta săn ba con yêu thú, sau đó không biết nên đi nơi nào, liền chuẩn bị đi Hắc Hổ khe tìm các ngươi, sau đó ở ngay chỗ này gặp được các ngươi. Hà sư huynh, Ngôn sư tỷ không có đi tìm các ngươi sao?

Hà Dương nhíu mày, trên mặt lộ ra vẻ không hiểu, đưa mắt nhìn phía Hắc Hổ khe trước mặt, nói:

- Chưa từng đi, chúng ta vẫn không có nhìn thấy nàng.

Mặt mũi Đao tỷ tràn đầy nghi ngờ hỏi.

- Kì quái, chẳng lẽ trên đường gặp yêu thú, đuổi theo yêu thú?

Hà Dương gật đầu nói:

- Cũng có khả năng này. Được rồi, mặc kệ nàng, tu vi nàng không thấp, hẳn là sẽ không xảy ra chuyện gì. Chúng ta đi trước tìm một chỗ nghỉ ngơi thôi.

Đao tỷ hỏi:

- Còn đi Hắc Hổ khe trước mặt không?

Ánh mắt Hà Dương lóe lên một cái, quay đầu, nhìn về phía Phùng Vân Tùng bên cạnh, nói:

- Không đi nữa, nơi đó độ ẩm lớn, lại lạnh, không phải địa phương để nghỉ ngơi.

Phùng Vân Tùng cười nói:

- Đúng, vẫn là đi nơi khác.

Hắn nhìn đôi nam nữ đột nhiên xuất hiện một chút, trong mắt hiện lên một vòng âm lệ, trong lòng thầm kêu đáng tiếc.

Rõ ràng là sắp đưa vị tiểu quận chúa này vào bẫy rập, kết quả hai người lại đột nhiên xuất hiện phá hỏng kế hoạch.

- Sở sư đệ, vị này là quận chúa điện hạ, người trong nhà ngươi không có ai dạy cho ngươi lễ nghi cơ bản sao?

Trong lòng hắn oán hận, nói chuyện cũng không còn khách khí.

Lạc Thanh Chu nhìn Nam Cung Mỹ Kiêu một chút, chắp tay chào.

- Gặp qua quận chúa điện hạ.

Nam Cung Mỹ Kiêu lạnh lùng nhìn hắn, đột nhiên hỏi:

- Cây gậy của ngươi đâu, bản quận chúa cũng muốn nhìn.

Phùng Vân Tùng ở bên cạnh vội vàng cười nói:

- Quận chúa, hắn không có mang cây gậy. Nếu quận chúa muốn nhìn, chờ sau khi trở về, có thể đi đến võ quán của chúng ta, đến lúc đó ta bảo hắn mang đến cho ngươi xem, hắn không dám...

Ai ngờ hắn còn chưa nói xong, Lạc Thanh Chu đã lấy ra cây gậy gỗ đen nhánh từ trong túi trữ vật, đưa tới trước mặt Nam Cung Mỹ Kiêu.

Phùng Vân Tùng: - ? ? ?

Hà Dương bên cạnh: - ? ? ?

Ngay cả Đao tỷ ở một bên cũng là mặt mũi tràn đầy ngốc trệ.

Không phải luôn mồm nói không có mang theo à? ? ?

Nam Cung Mỹ Kiêu tiếp nhận gậy gỗ, đặt ở trong tay vuốt ve mấy lần, cẩn thận nhìn thoáng qua, sau đó có chút ghét bỏ nhíu nhíu mày lại, tay ngọc giơ lên, ném cây gậy trở về, bĩu môi nói:

- Ta còn tưởng rằng là vật gì tốt, chỉ là một cây gỗ phổ thông mà thôi, cái này có gì đáng xem?

Gương mặt Phùng Vân Tùng lập tức âm trầm cả giận nói:

- Sở sư đệ, ngươi vừa rồi không phải thề son sắt nói ngươi không có mang theo sao?

Lạc Thanh Chu giương lên gậy gỗ trong tay nói:

- Cây gậy gỗ mà các ngươi muốn nhìn, ta đích xác không có mang theo. Cây gậy gỗ này chính là gậy gỗ phổ thông, không phải cây gậy gỗ trước đó, quận chúa đã muốn nhìn, ta cũng chỉ có thể lấy ra một cây này cho nàng nhìn.