Trước đó trường tiên vậy mà đâm xuyên qua trái tim của nó.
Thiếu nữ thu hồi trường tiên, trong tay lóe lên ánh sáng, trong nháy mắt thu đầu gấu đen yêu kia vào không gian trữ vật.
Sau đó nàng đột nhiên xoay người, ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía sau lưng, lộ ra một gương mặt xinh đẹp lãnh khốc.
Hà Dương cùng Phùng Vân Tùng từ phía sau đại thụ đi ra.
Phùng Vân Tùng vừa rồi nhìn thấy dáng người tuyệt diệu của thiếu nữ, đã vô cùng kinh diễm, lúc này lại nhìn thấy dung mạo của nàng, càng nhịn không được nuốt nước bọt, hưng phấn mà thấp giọng nói:
- Hà sư huynh, nữ tử này cũng quá cực phẩm đi, chúng ta...
- Ngậm miệng!
Hà Dương lập tức sầm mặt lại, ánh mắt kinh ngạc cùng ngạc nhiên nhìn thiếu nữ lãnh khốc trước mắt, quát khẽ.
- Vị này là thiên kim của Nam Cung quận vương, ngươi muốn tìm chết sao?
Vừa nghe lời này, Phùng Vân Tùng lập tức giật mình, ngẩn người, tranh thủ thời gian thu hồi thần sắc thèm nhỏ dãi trên mặt, nhưng trong mắt vẫn như cũ lấp lóe dâm quang.
Hà Dương vội vàng cười rạng rỡ đi qua, chắp tay nói:
- Quận chúa điện hạ, không nghĩ tới có thể ở chỗ này nhìn thấy ngài, thật sự là xảo diệu.
Nam Cung Mỹ Kiêu sửng sốt một chút, nhìn hắn chằm chằm thêm vài lần, nghi ngờ nói:
- Ngươi là...
Hà Dương cúi đầu cung kính nói:
- Tại hạ là bằng hữu của Ninh Vương thế tử, tên Hà Dương, đã từng may mắn gặp qua quận chúa vài lần.
Nam Cung Mỹ Kiêu nhíu nhíu mày lại, không nói gì thêm, đang muốn quay người rời đi, đột nhiên lại nhìn về phía hắn nói:
- Ngươi đi cùng với ai?
Hà Dương vội vàng đáp:
- Cùng sư đệ ta.
Lập tức chỉ vào Phùng Vân Tùng ở một bên giới thiệu.
- Quận chúa, đây là sư đệ ta, Phùng Vân Tùng.
Phùng Vân Tùng vội vàng cúi đầu, nhìn không chớp mắt, cung kính nói:
- Gặp qua quận chúa.
Nam Cung Mỹ Kiêu cau mày nói:
- Cũng chỉ có hai người các ngươi?
Hà Dương nói:
- Còn có một số sư đệ và sư muội, chúng ta tách ra, đều đến Vân Vụ sơn mạch săn thú.
Vừa nghe lời này, thần sắc Nam Cung Mỹ Kiêu khẽ động, hỏi:
- Các ngươi là đệ tử môn phái nào?
Hà Dương cung kính nói:
- Lăng Tiêu tông.
Đáp xong, lại thật lâu không thấy vị quận chúa trước mắt nói chuyện, hắn ngẩng đầu nhìn lại, lại nghe nàng đột nhiên nói:
- Các ngươi biết Đao Linh không?
Hà Dương nghe vậy sững sờ, trên mặt lộ ra một vẻ kinh ngạc, vội vàng nói:
- Quen biết, Đao Linh là sư muội của chúng ta, lần này cũng tới. Quận chúa biết Đao sư muội?
Nam Cung Mỹ Kiêu không có trả lời, trầm mặc một chút, nói:
- Đi thôi, đi tìm nàng, ta vừa hay muốn tìm nàng có một số việc.
Hà Dương lập tức cười rạng rỡ:
- Đao sư muội hẳn là ở ngay phía trước, quận chúa, mời.
Nam Cung Mỹ Kiêu trực tiếp đi thẳng về phía trước.
Hà Dương cùng Phùng Vân Tùng nhìn nhau, lập tức theo sau lưng.
Phùng Vân Tùng đột nhiên cung kính mở miệng nói:
- Quận chúa lần này là một người tới sao? Làm sao không thấy hộ vệ?
Hà Dương híp híp con ngươi, quay đầu nhìn hắn một cái.
Nam Cung Mỹ Kiêu không có trả lời, tiếp tục đi lên phía trước.
Trong mắt Phùng Vân Tùng lấp lóe tinh quang, quay đầu, cẩn thận quan sát bốn phía.
Đi một đoạn đường.
Hà Dương tiến lên hỏi:
- Quận chúa thế nào nhận biết Đao sư muội? Quận chúa và Đao sư muội... Là quan hệ như thế nào?
Nam Cung Mỹ Kiêu thản nhiên đáp.
- Bằng hữu.
Hà Dương cười nói:
- Thì ra Đao sư muội còn có bằng hữu như quận chúa, nàng ngược lại chưa hề nói qua.
Lúc này, Phùng Vân Tùng phía sau đột nhiên mở miệng nói:
- Hà sư huynh, Đao sư muội mấy người hẳn là đi Hắc Hổ khe bên kia nhỉ? Nếu không chúng ta qua bên kia tìm xem?
Vừa nghe lời này, sắc mặt Hà Dương biến hóa, quay đầu nhìn về phía hắn.
Phùng Vân Tùng tươi cười nói:
- Trước đó ở trên xe ngựa nhìn địa đồ, Đao sư muội nói muốn đi Hắc Hổ khe nhìn. Hà sư huynh, chúng ta nên qua xem một chút đi, miễn cho lãng phí thời gian của quận chúa.
Hà Dương biến đổi sắc mặt một chút, lại nhìn thân ảnh yểu điệu trước mặt một hồi, chần chờ không quyết.
Phùng Vân Tùng cười nói:
- Hà sư huynh yên tâm, ta có nắm chắc.
Hà Dương lại nhìn hắn một chút, lúc này mới đi lên trước, cười rạng rỡ nói:
- Quận chúa, vậy chúng ta trước hết đi Hắc Hổ khe xem một chút, có lẽ Đao sư muội đang ở đằng kia.
Nam Cung Mỹ Kiêu dừng bước lại, quay đầu nói:
- Hắc Hổ khe ở bên nào?
Hà Dương cười chỉ chỉ phương hướng bên trái, nói:
- Ở giữa hai ngọn núi phía trước, nơi đó là một hẻm núi, nghe nói nơi đó trước kia thường xuyên xuất hiện Hắc Hổ, cho nên mới lấy Hắc Hổ khe làm tên.
Nam Cung Mỹ Kiêu nhìn một cái, mặt không chút thay đổi nói:
- Đi phía trước dẫn đường.
Hà Dương lập tức nói:
- Vâng, quận chúa.
Nói rồi, hắn cùng Phùng Vân Tùng đi ở phía trước.