Lạc Thanh Chu nhìn về phía nàng nói:
- Sư tỷ, ngươi tiến vào võ quán còn sớm hơn, ngươi cảm thấy Phùng Vân Tùng là dạng người như thế nào?
Đao tỷ nghe vậy nhíu nhíu mày lại, không hiểu ý.
Lạc Thanh Chu nhìn nàng, trầm mặc một chút, nói:
- Sư tỷ chẳng lẽ không có phát giác được, ánh mắt hắn mỗi lần nhìn ngươi đều rất không đúng? Hắn mỗi lần nhìn lén ngươi, ngươi cũng không có một tia phát giác?
Vừa nghe lời này, Đao tỷ giật mình trong lòng, cẩn thận nghĩ nghĩ, sắc mặt trắng bệch nói:
- Thật sự là hắn thường xuyên nhìn ta, ta cứ nghĩ... Chỉ là tướng mạo ta có chút không giống các ngươi, cho nên...
Nàng đột nhiên lại nói:
- Ta đi võ quán ngày thứ hai, hắn còn chủ động mời ta ban đêm ra ngoài uống rượu... Ban ngày lúc tu luyện, hắn còn muốn đối luyện với ta, bất quá ta đều từ chối... Bây giờ suy nghĩ một chút, lúc ấy ánh mắt của hắn hoàn toàn chính xác có chút...
Lạc Thanh Chu nói:
- Sư tỷ, hắn không chỉ ngấp nghé thân thể của ngươi, hắn còn muốn đem ngươi biến thành...
Đao tỷ nheo mắt:
- Biến thành cái gì?
Lạc Thanh Chu dừng một chút, không tiếp tục nhiều lời:
- Sư tỷ hiện tại tin tưởng ta không?
Đao tỷ trầm mặc xuống, không nói gì.
Lạc Thanh Chu cũng không tiếp tục nhiều lời, cúi đầu bắt đầu đảo túi trữ vật trong tay.
Đao tỷ nhìn thoáng qua, vội vàng nói:
- Sở Phi Dương, kim tệ có thể cầm, những vật khác, cũng không thể đụng. Nếu như tông môn phái người truy cứu, rất có thể sẽ tra được ngươi từ những vật khác.
Lạc Thanh Chu nhìn về phía nàng hỏi.
- Lợi hại như vậy?
Vẻ mặt Đao tỷ nghiêm túc nói:
- Bên trong Lăng Tiêu tông có nuôi nhốt linh thú, có chút linh thú có thiên phú thần thông truy tung vật phẩm, dù là mùi biến mất, cũng có khả năng bị truy xét đến. Ngôn sư tỷ đi qua tông môn mấy lần, ở tông môn còn từng thu được ban thưởng, rất nhiều thứ bên trên đều có lưu ấn ký, mắt thường khó thấy, đám linh thú kia hẳn là có thể tùy tiện truy xét đến.
Lạc Thanh Chu nghe xong, lập tức vứt túi trữ vật lên mặt đất, sau đó lấy ra một đôi thủ sáo, đeo ở trên tay, lúc này mới nhặt lên túi trữ vật, lấy ra kim tệ bên trong, sau đó ném túi trữ vật vào trên thi thể.
Cẩn thận đếm một chút, hết thảy có ba mươi hai vạn kim tệ.
Hắn đang muốn thu hết kim tệ vào nhẫn trữ vật của mình, nghĩ nghĩ, lại lấy ra mười kim tệ hạn mức một ngàn, vứt cho Đao tỷ, nói:
- Một vạn kim tệ, có thể ngăn chặn miệng sư tỷ không?
- Đang!
Đao tỷ tinh chuẩn không sai tiếp nhận mười kim tệ, ánh mắt phức tạp nhìn hắn, nói:
- Ta không muốn có kim tệ như vậy.
Nói xong, lại vứt cho hắn.
Lạc Thanh Chu tiếp trong tay, không tiếp tục nhiều lời, toàn bộ cất vào trong nhẫn trữ vật của mình.
Sau đó lại lấy ra một cái bình sứ từ trong túi trữ vật, mở nắp bình ra, đi đến trước thi thể, đổ nguyên một bình bột phấn vào trên thi thể.
- Tư...
Thi thể đột nhiên dùng tốc độ cực nhanh bắt đầu hư thối hòa tan, ngay cả tóc giày và quần áo mặc trên người, cũng rất nhanh biến mất.
Trong nháy mắt, cả bộ thi thể toàn bộ hóa thành một bãi chất lỏng, tản ra mùi hôi thối.
Chỉ có túi trữ vật còn lẻ loi trơ trọi đặt ở trong bãi chất lỏng kia, phá lệ bắt mắt.
Đao tỷ gặp một màn này, thân thể run nhè nhẹ.
Lạc Thanh Chu thu hồi bình sứ, nhìn về phía nàng nói:
- Này là khiếu hóa thi phấn, ta chỗ này còn có rất nhiều, sư tỷ muốn một bình không? Ta có thể tặng cho ngươi miễn phí.
Đao tỷ nhìn hắn một cái, không nói gì thêm, bước nhanh đi thẳng về phía trước.
Lạc Thanh Chu lập tức hô:
- Sư tỷ, không thể đi Hắc Hổ khe.
Đao tỷ dừng bước lại, quay đầu nhìn hắn, trong mắt lộ ra một vòng nghi hoặc:
- Sở Phi Dương, lấy tính cách của ngươi, nếu ngươi biết bọn hắn muốn hại ngươi, mà lại ngươi như đã giết chết Ngôn sư tỷ hủy thi diệt tích, ngươi hẳn sẽ không buông tha cho hai người kia? Chẳng lẽ ngươi không định đi giết hết bọn hắn?
Lạc Thanh Chu nhìn nàng nói:
- Sư tỷ cần giúp một tay không?
Đao tỷ trầm mặc một chút, nói:
- Ta chỉ muốn đi tận mắt nhìn âm mưu của bọn hắn một chút.
Lạc Thanh Chu nhún vai một cái nói:
- Nói cho cùng, sư tỷ vẫn chưa tin lời ta nói, đúng không?
Đao tỷ nói:
- Không phải không tin, ta chỉ là nghĩ không thông, ngươi thế nào biết âm mưu của bọn hắn. Lẽ ra loại chuyện này, bọn hắn tuyệt đối sẽ không chủ quan để ngươi nghe thấy.
Lạc Thanh Chu nhìn về phía dãy núi phía trước, trầm ngâm một chút, nói:
- Sư tỷ, hiện tại chúng ta không thể đi.
Đao tỷ có chút kỳ quái nói:
- Sở Phi Dương, ngươi sợ đánh không lại bọn hắn? Lấy thực lực cùng quỷ kế của ngươi, cũng không có vấn đề chứ?
Lạc Thanh Chu cười khổ một tiếng, nói:
- Sư tỷ cũng quá để mắt ta. Hà Dương thế nhưng là cao thủ Võ Sư hậu kỳ, Phùng Vân Tùng cũng không đơn giản, mà chỗ của hắn còn có một linh thú không biết có thần thông gì.