Vừa nghe lời này, sắc mặt Ngôn Mai biến hóa, lập tức rất nhanh khôi phục thần sắc, híp híp con ngươi nói:
- Ngươi đã tới?
Lạc Thanh Chu một mặt bình tĩnh nói:
- Không có, bất quá ta nghe người ta nói qua, cũng đã nhìn qua địa đồ.
Ngôn Mai nghe vậy, trong lòng lúc này mới thở dài một hơi, cười lạnh nói:
- Đó là chuyện khi nào rồi? Nói cho ngươi, hiện tại Hắc Hổ khe tuyệt đối có yêu thú. Ngươi không cần nói nhảm, đi theo ta là được.
Đao tỷ ở một bên cũng vội nói:
- Sở sư đệ, Ngôn sư tỷ thường xuyên đến nơi này, khẳng định rõ ràng hơn ngươi, chúng ta chỉ đi theo ở phía sau là được.
Lạc Thanh Chu lại đột nhiên nói:
- Ngôn sư tỷ, chúng ta vẫn đi nơi khác đi, ta không muốn đi Hắc Hổ khe.
Trong mắt Ngôn Mai lóe lên tinh quang, nhìn hắn nói:
- Vì sao?
Lạc Thanh Chu đối mặt ánh mắt nàng, nói:
- Ta không thích hai chữ Hắc Hổ này, ta thích Bạch Hổ.
Ngôn Mai nhíu mày, trên mặt lộ ra một vẻ nghi hoặc:
- Có ý tứ gì?
Lạc Thanh Chu chỉ sơn phong trước mặt, nói:
- Ngôn sư tỷ, ngươi mở to hai mắt, nhìn kỹ một chút hai ngọn núi phía trước, ngươi thấy bọn nó giống như cái gì?
Ngôn Mai ngẩn người, ngẩng đầu ngưng mắt nhìn lại.
- Phốc!
Đúng vào lúc này, một chùm vôi trắng xóa rơi xuống trên mặt cùng bên trong hai mắt đang mở to của nàng.
- Oanh!
Nháy mắt khi vôi phấn tung ra, một nắm đấm to lớn lóe ra lôi điện cũng ầm vang một tiếng đập vào trên ngực của nàng.
Bởi vì khoảng cách thực sự quá gần, nàng căn bản không kịp có bất kỳ phản ứng nào, trực tiếp bị vung cho mặt mũi đầy vôi, sau đó lại bị một quyền hung hăng đập bay ra ngoài.
Nàng còn chưa rơi xuống đất, Lạc Thanh Chu đã bắn nhanh mà đi, nhảy vọt lên, ‘Oanh’ một tiếng, lại là một quyền đập vào bên trên đầu của nàng, trực tiếp đập nàng từ giữa không trung rơi xuống mặt đất.
Nàng vừa xuống đất, Lạc Thanh Chu cũng rơi xuống, lại vung lên nắm đấm to lớn lóe ra lôi điện, liên tục không ngừng mà đập xuống đầu cùng thân thể của nàng.
- Oanh! Oanh! Oanh.
Liên tiếp đập mười mấy quyền, thẳng đến khi đầu của nàng vỡ vụn, lồng ngực biến thành một bãi bùn nhão, ngũ tạng đều nát, triệt để mất mạng, Lạc Thanh Chu mới ngừng lại, trên nắm tay vẫn như cũ ‘Tư tư’ toát ra hồ quang điện màu tím.
Trận biến cố này cơ hồ diễn ra trong mấy hơi thở.
Ngôn Mai căn bản không kịp có bất kỳ phản ứng nào, trong nháy mắt đột tử tại chỗ, thi hủy hồn vong.
Mà cho đến lúc này, Đao tỷ đứng bất động cách đó không xa mới kịp phản ứng, sắc mặt trắng bệch, run giọng nói:
- Ngươi... Ngươi...
Lạc Thanh Chu không để ý tới nàng, không coi ai ra gì ngồi xuống, bắt đầu tìm kiếm trên thi thể đang huyết nhục mơ hồ kia.
- Sở Phi Dương!
Đao tỷ cầm nắm đấm, sắc mặt khó coi nhìn hắn, giống như đột nhiên không biết hắn, run giọng hỏi:
- Tại sao ngươi muốn giết Ngôn sư tỷ? Cũng bởi vì nàng đòi ngươi bồi thường và mỉa mai ngươi sao?
Lạc Thanh Chu tìm được một cái túi trữ vật từ trên thi thể, đứng người lên nhìn về phía nàng nói:
- Sư tỷ, ta có nhỏ nhen và tâm ngoan thủ lạt như vậy sao?
Đao tỷ chỉ vào thi thể huyết nhục mơ hồ trên mặt đất, cả giận nói:
- Ngươi còn không tâm ngoan thủ lạt?
Lạc Thanh Chu cúi đầu nhìn thoáng qua thi thể, chậm rãi nói:
- Người không phạm ta, ta không phạm người. Là bởi vì nàng muốn giết ta trước, cho nên ta mới tiên hạ thủ vi cường. Sư tỷ, ta chưa hề vô duyên vô cớ giết qua người, ngươi cũng biết.
Đao tỷ nghe vậy sững sờ, nói:
- Làm sao ngươi biết nàng muốn giết ngươi? Ngôn sư tỷ chỉ đòi một chút tiền, vì sao muốn giết ngươi?
Lạc Thanh Chu cười nhạt một tiếng, ngẩng đầu nhìn nàng nói:
- Sư tỷ, ngươi vẫn quá đơn thuần. Chúng ta là người tới từ địa phương nhỏ, luận âm mưu quỷ kế, hoàn toàn chơi không lại bọn hắn, cũng sẽ không nghĩ tới người bên cạnh lại sẽ ác độc như vậy.
- Đừng nói ngươi không nghĩ tới, ta cũng không nghĩ tới. Vốn là đồng môn đệ tử, làm gì tự giết lẫn nhau? Nhưng sự thật chính là như vậy, nàng, Phùng Vân Tùng, còn có Hà Dương, bọn hắn chuẩn bị giết ta, cướp đồ vật của ta, thuận tiện, khống chế ngươi.
Nói đến đây, hắn nhìn về phía hẻm núi trước mặt, nói:
- Biết vì sao nàng nhất định phải mang theo chúng ta đi Hắc Hổ khe không? Nơi đó có rất ít yêu thú xuất hiện, nhưng trong này có kẻ càng đáng sợ hơn chờ ở nơi đó. Hà Dương cùng Phùng Vân Tùng đều ở nơi đó chờ đợi chúng ta, chỉ cần chúng ta dám đi qua, bọn hắn sẽ dám động thủ.
Đao tỷ nghe xong, sắc mặt càng thêm khó coi.
Nàng biết loại chuyện này, gia hỏa này chắc chắn sẽ không nói dối, bởi vì hắn không cần thiết nói dối, càng không tất yếu vì giật đồ mà bốc lên nguy hiểm giết người.
Nhưng những người này, thật sự ác độc như vậy sao?