- Bọn hắn đã mai phục ở nơi đó, tự nhiên sớm đã làm xong sách lược vẹn toàn. Dù ta tự tin đi nữa, cũng tuyệt đối không dám tùy tiện đi mạo hiểm đối với nguy hiểm không biết. Một chiêu đánh sai, đầy bàn đều thua, trong nhà của ta có nhiều người đang chờ ta, ta nhất định phải chú ý cẩn thận.
Đao tỷ nói:
- Vậy ngươi chuẩn bị làm sao bây giờ?
Lạc Thanh Chu chỉ chỉ một phương hướng khác, nói:
- Chúng ta đi làm nhiệm vụ trước, để bọn hắn hai người ở nơi đó trông mong nhìn mờ mắt chờ đợi chúng ta là được.
Đao tỷ suy tư một chút, lại nhìn hẻm núi trước mặt một chút, mới gật đầu nói:
- Ngươi nói đúng, đã biết được đối phương có mai phục, lại không rõ ràng thực lực chân chính của đối phương, hoàn toàn không nên mạo muội đi qua mạo hiểm.
Lạc Thanh Chu nói:
- Sư tỷ tin tưởng ta sao?
Hai người đi về một phương hướng khác.
Đao tỷ trầm mặc lại đi trong chốc lát, nói:
- Ta đương nhiên tin tưởng ngươi, chỉ là trong lòng còn không thể nào tiếp thu được thực tế như vậy. Ngôn sư tỷ vừa rồi còn rất tốt, kết quả sau một khắc liền bị ngươi bạo sát, ngay cả thi thể cũng bị mất, mà ngươi nói Hà sư huynh và Phùng sư huynh đều muốn hại chúng ta, ta tạm thời còn có chút không tiếp thu được chuyện như vậy.
Lạc Thanh Chu nói:
- Không sao đâu, về sau sẽ quen. Tài nguyên tu luyện càng ngày càng ít, chuyện như vậy sẽ càng ngày càng nhiều. Thật ra không riêng gì võ giả chúng ta, bất kỳ địa phương nào có cạnh tranh đều rất tàn khốc. Ngươi cũng nhìn thấy nhiều mà, quan trường động một tí sẽ chém đầu cả nhà, tru di tam tộc, so với tàn sát ở giữa đệ tử môn phái chúng ta thì còn ác hơn nhiều. Mà bọn hắn có rất nhiều là người vô tội, có ít người trước đó còn là bằng hữu rất tốt hoặc quan hệ thân thích, kết quả thì sao, vì lợi ích, ám toán đủ loại. Có chút quan viên bị giết, nữ quyến trong nhà bị đưa vào Giáo Phường ti, bằng hữu trước kia sẽ còn cố ý đi vào khi dễ những nữ quyến kia, những nữ quyến kia đã từng thân thiết gọi bọn họ bá phụ, thúc thúc vân vân... Chuyện như vậy, nhiều không kể xiết.
Đao tỷ thở dài một hơi nói:
- Hoàn toàn chính xác, quan trường càng đáng sợ, càng thêm đen ngầm.
Lạc Thanh Chu nhìn phía trước nói:
- Chúng ta là người tới từ địa phương nhỏ, có rất nhiều chuyện dơ bẩn mà chúng ta còn không có nhìn thấy, càng là địa phương có tài nguyên tu luyện phong phú, cạnh tranh càng lớn, cũng là có bóng đêm càng lớn. Cho nên sư tỷ, cho dù là đồng môn sư huynh đệ, ngươi cũng phải thời khắc bảo trì lòng cảnh giác, không thể tuỳ tiện tin tưởng người khác.
Đao tỷ quay đầu nhìn về phía hắn nói:
- Vậy ta nên tin tưởng ngươi sao?
Lạc Thanh Chu nói:
- Chúng ta quen biết lâu như vậy, ngươi cứ nói đi? Ngươi trông thấy ta giết người nhiều lần như vậy, ta cũng không có giết ngươi diệt khẩu, chẳng lẽ ngươi còn không tin ta?
Đao tỷ nói:
- Vậy tại sao ngươi lại tin tưởng ta? Ngươi không sợ ta ra ngoài tố giác ngươi?
Lạc Thanh Chu nói:
- Ngươi không có bất kỳ chứng cớ nào chứng minh ta đã giết người, ta chết không thừa nhận là được. Mà ngươi cũng biết cách làm người của ta, nếu ngươi dám tố giác ta, ta sẽ trước tiên đánh nổ đầu ngươi, sau đó lại giết cả nhà ngươi. Sư tỷ, ngươi cũng không muốn bị ta đánh nổ đầu, sau đó lại giết cả nhà ngươi đó chứ?
Đao tỷ: - ...
- Sư tỷ, tại sao không nói chuyện? Bị hù dọa rồi?
- Mặc kệ ngươi.
- Sư tỷ đừng sợ, sư tỷ biết nhược điểm của ta, đến lúc đó nếu trêu chọc ta, chỉ cần chặt xuống một chân bồi tội cho ta liền tốt.
- Cút!
- Nha.
Hai người rất mau đi đến một vùng thung lũng, gặp được con yêu thú thứ nhất.
Mà lúc này.
Trong sơn động một chỗ cao vút ở Hắc Hổ khe.
Hà Dương cùng Phùng Vân Tùng đang đứng ở cửa hang, ngưng mắt nhìn qua cửa vào hẻm núi, trận địa sẵn sàng đón quân địch.
- A, đến lúc này rồi mà Ngôn sư muội làm sao còn không có đến?
- Có lẽ trên đường gặp được yêu thú, kiên nhẫn một chút.
- Hắc hắc, Hà sư huynh, chờ một lúc ngươi có muốn thử một chút hay không? Thuốc này của ta vô cùng mạnh, Đao Linh nha đầu kia đừng nhìn một bộ dáng đứng đắn, chờ nàng ăn thuốc này của ta, cam đoan còn muốn dâm hơn cả tất cả cô nương của Xuân Hoa lâu. Ta có thể để Hà sư huynh dẫn đầu đâm thương, vừa nhìn tiểu tiện nhân kia đã biết hang động của nàng chưa được khai phá, mà vóc người lại rất đẹp, hơn nữa còn có da trắng mắt xanh đôi chân dài, chơi nhất định rất đã...
Ánh mắt Hà Dương lộ ra một tia chán ghét, lạnh lùng thốt:
- Ta không hứng thú, chính ngươi chơi đi.
Phùng Vân Tùng cười hắc hắc:
- Vậy sư đệ sẽ không khách khí.
Lập tức huýt sáo một tiếng xuống hẻm núi phía dưới.
- Xoạt!
Một vệt bóng đen ló đầu ra từ bên trong bờ suối.