Hà Dương lườm bọn hắn một chút, nói:
- Mọi người muốn theo ai một đội, trước tiên có thể nói một câu, nếu như vấn đề không lớn, ta sẽ không phản đối.
Phùng Vân Tùng cười nói:
- Vậy trước để ta nói, ta và Hà sư huynh một đội, hoặc là cùng Ngôn sư muội một đội đi.
Lập tức nhìn về phía Trương Viễn Sơn nói:
- Trương sư đệ, chúng ta đều là dùng nắm đấm, cho nên không đi cùng.
Trương Viễn Sơn gật đầu nói:
- Được. Vậy ta... Cùng Sở sư đệ một đội đi. Sở sư đệ, có thể chứ?
Lạc Thanh Chu vừa muốn nói chuyện, Ngôn Mai đột nhiên cười lạnh nói:
- Trương sư huynh, ngươi thật không có một chút ánh mắt, người ta và Đao sư muội hai người anh anh em em, làm sao có thể cùng ngươi một đội?
Trương Viễn Sơn sửng sốt một chút, nhìn hai người một hồi, lúc này mới kịp phản ứng, vội vàng nói:
- Vậy ta cùng Nhiếp sư muội một đội đi.
Nhiếp Vân Dung gật đầu nói:
- Được.
Những người khác không nói gì thêm.
Hà Dương lại nhìn mấy người một chút, suy tư một hồi, nói:
- Như vậy đi, Trương sư đệ cùng Nhiếp sư muội một đội, ta cùng Phùng sư đệ một đội. Đao sư muội hai người bọn họ một đội, về phần Ngôn sư muội...
Nhiếp Vân Dung vội vàng nói:
- Hà sư huynh, Đao sư muội hai người bọn họ lần đầu tiên tới đây, nhất định phải có một người dẫn đường mới có thể, trước khi đi thì sư phụ cũng đã thông báo. Nếu không, để Ngôn sư tỷ và Trương sư huynh một đội, ta đi cùng Đao sư muội và Sở sư đệ một đội.
Hà Dương suy nghĩ một chút, nói:
- Nhiếp sư muội, ngươi vẫn đi cùng với Trương sư đệ tương đối tốt hơn, để Ngôn sư muội dẫn bọn hắn đi đi.
Vừa nghe lời này, mấy người đều trầm mặc xuống.
Hà Dương lạnh lùng nói:
- Mâu thuẫn trước đó, chờ sau khi rời khỏi đây sẽ giải quyết. Tiến vào Vân Vụ sơn mạch, lấy nhiệm vụ làm trọng. Ngôn sư muội, ngươi không có vấn đề gì chứ?
Ngôn Mai trầm mặt, lặng lẽ nhìn hai người kia một chút, dừng một lúc mới nói:
- Ta nghe Hà sư huynh.
Hà Dương nói:
- Tốt, vậy cứ quyết định như vậy.
Lạc Thanh Chu thờ ơ lạnh nhạt bọn hắn biểu diễn, cũng không nói chuyện.
- Đi thôi, xuất phát....
Phùng Vân Tùng nâng chung trà lên, uống một hơi cạn sạch, trực tiếp nhanh chân rời đi.
Hà Dương lại quét nhìn mấy người một chút, đi theo.
- Đao sư muội, Sở sư đệ, các ngươi lần đầu tiên tới, trên đường phải nghe lời Ngôn sư muội, biết không?
Trương Viễn Sơn dặn dò hai người một câu.
Lạc Thanh Chu cùng Đao tỷ đều nhẹ gật đầu.
Một đoàn người rời khỏi quán trà, tiến vào núi rừng.
Đi một đoạn đường, thành viên ba đội tách ra tại giao lộ.
Trước lúc rời đi, Nhiếp Vân Dung lại tiến đến bên người Lạc Thanh Chu thấp giọng nói:
- Sở sư đệ, đừng lại cãi nhau với Ngôn sư tỷ, bên trong rất nguy hiểm, các ngươi cần nhờ Ngôn sư tỷ mới có thể đi vào rồi đi ra. Chuyện khác, chờ sau khi rời khỏi đây lại nói, cũng đừng náo động nữa.
Lạc Thanh Chu nói:
- Ta biết, đa tạ Nhiếp sư tỷ.
Nhiếp Vân Dung cười cười, không có nói thêm nữa, đi theo Trương Viễn Sơn rời đi.
- Đi thôi, chúng ta đi phía tây, nơi đó hẳn là có yêu thú.
Lúc chỉ còn lại ba người bọn họ, Ngôn Mai mặt lạnh nói một tiếng, bước nhanh đi thẳng về phía trước.
Đao tỷ cùng Lạc Thanh Chu theo ở phía sau.
Đao tỷ cũng thấp giọng căn dặn hắn nói:
- Sở Phi Dương, kiên nhẫn một chút, trước chịu thua. Nam tử hán đại trượng phu, co được dãn được, chuyện bồi thường tiền, sau khi chúng ta trở về nói với sư phụ là được rồi, ở chỗ này cũng không cần làm loạn, nghe được không?
Lạc Thanh Chu gật đầu nói:
- Yên tâm đi sư tỷ, ta biết được nặng nhẹ.
Đao tỷ nghe hắn nói như vậy, yên lòng.
Nàng do dự một chút, kiên trì, chủ động tiến lên nói chuyện với Ngôn Mai:
- Ngôn sư tỷ, lần này làm phiền ngươi.
Ngôn Mai vẫn như cũ lạnh mặt nói:
- Ta nghe Đại sư huynh, không phải bởi vì các ngươi. Chờ một lúc nếu như các ngươi không nghe theo chỉ huy của ta, vậy cũng đừng trách ta mặc kệ các ngươi, tự mình rời đi.
Đao tỷ vội vàng nói:
- Ngôn sư tỷ yên tâm, chúng ta nhất định nghe theo sắp xếp của ngươi.
Ngôn Mai không nói thêm gì nữa, tiếp tục bước nhanh đi thẳng về phía trước.
Một đường hướng tây.
Sắp đến buổi trưa, nàng mang theo hai người bước lên một đầu đường nhỏ khác, đi đến hẻm núi cách đó không xa.
Lạc Thanh Chu nhìn thoáng qua hẻm núi kia, đột nhiên mở miệng hỏi:
- Ngôn sư tỷ, chúng ta bây giờ muốn đi đâu?
Ngôn Mai dừng bước lại, quay đầu nhìn hắn nói:
- Thế nào, đi không được rồi?
Lạc Thanh Chu nói:
- Ta chỉ muốn hỏi một chút, chúng ta chuẩn bị đi nơi nào săn yêu thú?
Ngôn Mai hừ lạnh một tiếng nói:
- Ngươi một mực đi theo ta đi là được, bớt nói nhảm. Muốn tìm được yêu thú, nào có đơn giản như vậy.
Lạc Thanh Chu đi về phía trước mấy bước, ngừng ở trước mặt nàng, chỉ hướng hẻm núi phía trước cách đó không xa nói:
- Thế nhưng Ngôn sư tỷ, theo ta được biết, bên trong Hắc Hổ khe trước mặt đã rất ít xuất hiện yêu thú. Nếu như chúng ta đi nơi đó, hẳn sẽ là một chuyến tay không?