Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 1100: Thi hủy hồn vong (1)




Nàng rõ ràng đã lấy vải quấn rất chặt rồi, ghê tởm.

Nháo trò như vậy, bất an trong lòng nàng không còn nhiều, cẩn thận suy nghĩ một chút, lại không có thâm cừu đại hận gì, Ngôn sư tỷ mấy người hẳn là sẽ không quá phận.

Nhiều nhất đối đãi hai người bọn họ như ngoại nhân thôi.

Dù sao bọn hắn cũng không quan trọng.

Sở Phi Dương tên kia thì càng không quan trọng, chỉ cần có thể có một nơi cho hắn tu luyện, đoán chừng hắn đã thỏa mãn.

Về phần kết giao bằng hữu, hắn giống như không có hứng thú kia.

Có vẻ như hắn chỉ hứng thú với chân nữ hài tử... Hả? Hắn vừa rồi nhìn cũng không phải chân của nàng, mà là ngực của nàng.

Hừ, xem ra tên kia đều cảm thấy hứng thú đối với bất kỳ thứ gì trên người nữ tử, sắc phôi.

- Giá!

Nàng lại tăng nhanh tốc độ, để tránh bị hắn đuổi kịp nhìn loạn khắp nơi.

Một đoàn người cưỡi tuấn mã chạy nhanh trên đường lớn, rất mau tới chân núi Vân Vụ sơn mạch.

Từ cửa đi vào đến một quán trà duy nhất ở nơi này.

Quán trà nơi này là do một đôi cha con kinh doanh, phụ thân gọi lão Trang, nữ nhi gọi tiểu Thất.

Nơi này ngoại trừ uống trà uống rượu ăn cơm ra, còn có thể hỗ trợ cột ngựa chăm ngựa.

Thỉnh thoảng sẽ có võ giả ở chỗ này đánh nhau, nhưng bình thường đều sẽ không làm khó cha con trong quán trà kia, bởi vì võ giả lên núi phần lớn đều cần quán trà này.

Đương nhiên, còn có chính là nữ hài bưng trà bưng thức ăn cũng không quá dễ nhìn.

Đầu năm nay, nữ hài có chút tư sắc, nếu như dám ở trong rừng núi hoang vắng, khẳng định sớm đã bị người đoạt đi.

Đôi cha con này đã ở chỗ này nhiều năm, tựa hồ chưa hề xảy ra chuyện gì.

Có vài võ giả cũng âm thầm hoài nghi, cảm thấy hai cha con này có khả năng không đơn giản, dù sao nơi này cũng có rất nhiều cường đạo, cha con bọn hắn lại một mực bình yên vô sự.

Cho nên đại đa số võ giả cũng sẽ không gây chuyện ở chỗ này.

Lúc này chính là buổi sáng.

Trước quán trà, có hai bàn khách nhân đang ngồi, đang vội vàng ăn bữa sáng, chuẩn bị lên núi.

Tiểu Thất bưng mấy mâm thịt bò lớn ra, đặt ở trên mặt bàn, lại đi vào lấy thêm một bầu rượu.

Lúc này, mấy người Hà Dương dắt ngựa đi tới quán trà.

Hai bàn khách nhân nghe được âm thanh, lập tức cảnh giác quay đầu nhìn lại.

- A, thì ra là Hà huynh của Lăng Tiêu tông.

Người một bàn trong đó, tựa hồ nhận biết Hà Dương, lập tức đứng người lên tươi cười chào hỏi.

- Đệ tử Lăng Tiêu tông?

Những người khác nghe được, cũng đều yên lòng.

Hà Dương vội vàng chắp tay nói:

- Uông huynh, đã lâu không gặp.

Hai người hàn huyên vài câu, Hà Dương dắt ngựa vào quán.

Tiểu Thất nhìn mấy người một chút, ánh mắt dừng lại thêm mấy giây trên người tên thiếu niên đi ở phía sau, vội vàng đi qua hỗ trợ cột ngựa.

Lạc Thanh Chu cùng Đao tỷ cũng dắt con ngựa tiến vào chuồng ngựa.

Tiểu Thất cột xong cho ngựa, nhanh chân chạy ra chào hỏi khách khứa.

Hà Dương mấy người muốn một ít thịt bò đùi dê cùng nước trà, cũng không muốn rượu.

Lạc Thanh Chu và Đao tỷ ngồi ở một bàn khác, cũng muốn hai mâm thịt bò và một bình nước trà.

Trong phòng truyền đến âm thanh dao phay chặt thịt.

Tiểu Thất rất nhanh bưng ra đồ ăn và nước trà, cười nói:

- Khách quan thông thả mà dùng, nước trà không đủ thì có thể miễn phí xin thêm.

Phùng Vân Tùng nghe được nàng có giọng nói êm tai, nhịn không được quay đầu nhìn chằm chằm nàng đánh giá vài lần, lập tức không có hứng thú, thầm nói:

- Vóc dáng rất khá, bộ dáng xấu quá.

Hà Dương và Ngôn Mai mấy người đều cúi đầu ăn đồ ăn, cũng không nói chuyện.

Một bàn khác.

Lạc Thanh Chu và Đao tỷ đang lúc ăn thịt bò trong mâm, Đao tỷ đột nhiên gắp lên một giáp trùng màu đen từ trong mâm, nhìn kỹ một chút, giương đũa lên, ném vào trong mâm của Lạc Thanh Chu.

Lạc Thanh Chu sửng sốt một chút, cũng gắp lên nhìn một hồi, sau đó nhìn về phía nàng hỏi:

- Có ý tứ gì?

Đao tỷ tiếp tục ăn thịt bò nói:

- Không có ý gì, ta nhìn con côn trùng kia có đôi chân đẹp mắt, nghĩ rằng ngươi hẳn sẽ thích, cho nên đưa cho ngươi, không cần khách khí.

Lạc Thanh Chu không tiếp tục để ý đến nàng, ném côn trùng xuống đất, tiếp tục ăn thịt bò.

Đối với võ giả mà nói, đĩa thịt có côn trùng không tính là đại sự gì.

Quán trà mở ở trong núi rừng, khó tránh khỏi sẽ có một chút côn trùng bò vào, đây là không có cách nào tránh khỏi.

Hai người đã ăn xong thịt bò, đang uống nước trà, Phùng Vân Tùng đột nhiên ở một bàn bên cạnh kêu lên:

- Đao sư muội, các ngươi tới đây một chút. Hà sư huynh chuẩn bị phân đội, khi chúng ta đi sư phụ có nói qua, tốt nhất chia ba đội, như thế này thì tỉ lệ tìm thấy yêu thú lớn hơn một chút, cũng an toàn hơn một chút.

Đao tỷ và Lạc Thanh Chu nhìn nhau, đứng dậy đi tới.