Trương Viễn Sơn vội vàng nói:
- Hà sư huynh, lúc đi ra sư phụ đã thông báo, để chúng ta phải tận lực chiếu cố Đao sư muội cùng Sở sư đệ một chút, dù sao hôm nay bọn hắn là lần đầu tiên đến, chúng ta...
- Trương sư huynh, ngươi cảm thấy bọn hắn cần chiếu cố sao?
Ngôn Mai hừ lạnh một tiếng, mặt mũi tràn đầy châm chọc nói:
- Tiểu tử kia kiêu ngạo như vậy, ngay cả Đại sư huynh Nhị sư huynh đều không để vào mắt, ngươi là Tam sư huynh, ngươi cho rằng người ta để mắt ngươi?
Phùng Vân Tùng ở phía trước quay đầu hô:
- Trương sư đệ, đi thôi, không cần xen vào chuyện bao đồng.
Trương Viễn Sơn thấy thế, đành phải thở dài một hơi, đi theo đám người bọn hắn cùng rời đi.
Nhiếp Vân Dung cũng nhỏ giọng nói với Đao tỷ:
- Đao sư tỷ, ta cũng muốn đi theo mấy người Đại sư huynh, các ngươi cẩn thận một chút.
Nói xong, lập tức chạy đi.
Đợi năm người đi xa, Đao tỷ nhìn về người nào đó bên cạnh, trách cứ:
- Sở Phi Dương, ngươi quá vọng động rồi. Về sau còn muốn ở cùng một chỗ tu luyện thời gian lâu dài, ngươi không thể nhịn một chút à? Mà bọn hắn là sư huynh sư tỷ, ngươi là sư đệ, cho dù bẩm báo sư phụ nơi đó, cũng là ngươi bị phạt.
Lạc Thanh Chu đi đến chuồng ngựa, ánh mắt nhìn mấy thân ảnh phía trước, thản nhiên nói:
- Sư tỷ, ta không phải xúc động, ta chỉ biết một vài chuyện mà thôi.
Đao tỷ nghe vậy giật mình, nghi ngờ hỏi:
- Chuyện gì?
Trong mắt Lạc Thanh Chu hiện lên một đạo hàn mang, không có trả lời, nói:
- Đi thôi, đi thuê ngựa đi. Đã rất lâu không có đi săn, nên hảo hảo buông lỏng một chút.
Phía trước.
Ngôn Mai đi theo đi Phùng Vân Tùng ở trước nhất, quay đầu nhìn thoáng qua, thấp giọng nói:
- Phùng sư huynh, Hà sư huynh đã đồng ý, chờ một lúc sẽ phân ta đến một đội của bọn hắn. Các ngươi đi trước đến chờ ở khe Hắc Hổ, nhớ kỹ trước tiên phóng xuất linh thú của ngươi, ta sẽ dẫn bọn hắn đi.
Phùng Vân Tùng âm lãnh cười một tiếng, thấp giọng nói:
- Yên tâm đi, con linh thú này của ta đã sớm huấn luyện tốt, hừ, đến lúc đó nhìn tiểu tử kia còn như thế nào phách lối.
Ngôn Mai thấp giọng hỏi:
- Đao Linh thì sao?
Phùng Vân Tùng quay đầu nhìn thoáng qua thiếu nữ tóc bạc chân dài, ánh mắt lộ ra một vẻ dâm tà, ha ha nói:
- Nàng coi như xong, đến lúc đó trước tiên làm nàng mê đi, ta hảo hảo điều giáo một phen. Nữ tử có cương liệt cỡ nào, ta cũng có biện pháp để nàng khuất phục. Đến lúc đó, nàng tự nhiên cũng sẽ giúp chúng ta che giấu.
Ngôn Mai híp mắt nói:
- Có nắm chắc không?
Phùng Vân Tùng cười gằn nói:
- Yên tâm đi, chuyện không có nắm chắc, ta sẽ không làm. Con linh thú này của ta cũng không phải linh thú phổ thông, ngươi hẳn là rõ ràng hơn bất kỳ ai khác?
Ngôn Mai biến sắc, cơ bắp nơi khóe mắt co quắp một chút, nghiêm mặt nói:
- Ta chỉ cần cây gậy kia, cái khác, đều là của ngươi.
Phùng Vân Tùng đột nhiên cười nói:
- Ngôn sư muội, ta nhớ trước đó chúng ta còn có một điều kiện, ngươi sẽ không quên chứ?
Ngôn Mai trầm mặc một chút, nói:
- Ta chưa quên, sau khi chuyện thành công, ta có thể cho ngươi ba ngày thời gian.
Phùng Vân Tùng nhếch miệng cười một tiếng, ánh mắt liếc mấy lần lên bộ ngực cao vút và trên đùi phía dưới chân nàng, nói:
- Ngôn sư muội sảng khoái, yên tâm đi, đến lúc đó sư huynh sẽ ôn nhu một chút.
Sắc mặt Ngôn Mai trắng bệch, không nói gì thêm.
Phùng Vân Tùng nhìn về phía trước, nhàn nhạt cười nói:
- Ngôn sư muội không cần khổ sở, cũng không cần cảm thấy xấu hổ. Vì tu luyện, vì sống được càng lâu, mỗi người đều sẽ bán và mất đi một vài thứ, ai cũng không ngoại lệ.
- Giá!
Bảy người mỗi ngươi thuê một con tuấn mã, cưỡi ngựa chạy tới Vân Vụ sơn mạch.
Lạc Thanh Chu cùng Đao tỷ theo ở phía sau.
Đao tỷ thỉnh thoảng quay đầu liếc hắn một cái, gặp hắn một mặt bình tĩnh, trong lòng lại không hiểu có chút lo lắng bất an, luôn cảm giác hắn quá mức bình tĩnh.
Rõ ràng đắc tội hai sư huynh cùng sư tỷ lợi hại nhất trong sư môn, sao hắn lại giống như một người không có chuyện gì vậy?
Lạc Thanh Chu gặp nàng hay nhìn mình, cũng quay đầu, thỉnh thoảng nhìn về phía nàng.
Ánh mắt hai người nhìn nhau mấy lần.
Đao tỷ đột nhiên thuận ánh mắt của hắn, cúi đầu xuống, nhìn về phía lồng ngực của mình.
Con ngựa đang nhanh chóng phi nước đại, mà lồng ngực của nàng thì chập trùng lên xuống trong lúc xóc nảy, như con thỏ lanh lợi, vô cùng sống động.
Đao tỷ: - ...
Lúc Lạc Thanh Chu lại một lần nữa nhìn sang, Đao tỷ ‘Bá’ lấy ra đại đao của mình, trợn trắng mắt nói:
- Lại nhìn loạn, chặt xuống đầu ngươi.
Lạc Thanh Chu nói:
- Sư tỷ vì sao tàn bạo như vậy? Không thể chỉ móc mắt con ngươi thôi à?
- Cút!
Đao tỷ hung hăng trừng hắn mấy cái, lập tức tăng thêm tốc độ, chạy tới phía trước, phòng ngừa ánh mắt của hắn lại ngắm loạn.