Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 1098: Kiên nhẫn một chút (2)




- Tất cả mọi người là đồng môn, cây gậy kia đã vô dụng với ngươi, sao không bán cho Ngôn sư muội đây? Ngôn sư muội cũng không phải lấy không đồ của ngươi, nàng đã nói, ngươi có thể tùy tiện cho ra giá cả, ra giá cao chút cũng không quan trọng. Tất cả mọi người giúp các ngươi làm chứng, ngươi sợ cái gì? Sợ Ngôn sư muội mua không nổi à?

Lạc Thanh Chu nhìn thẳng hai mắt hắn, vẫn như cũ nói:

- Ta nói, ta không bán. Giá tiền có cao hơn, ta cũng sẽ không bán.

Vừa nghe lời này, nụ cười trên mặt Phùng Vân Tùng cũng dần dần biến mất.

Hà Dương hừ lạnh một tiếng, nhìn hắn nói:

- Vậy thì đền bù kim tệ đi. Hai mươi vạn, một viên cũng không thể ít.

Sắt mặt Ngôn Mai âm trầm, cũng không nói thêm gì nữa.

Trong xe lần nữa lâm vào yên tĩnh.

Lạc Thanh Chu đột nhiên nhìn Hà Dương, mở miệng nói:

- Hà sư huynh, nếu không ngươi trước giúp cho ta đi. Đợi đến khi nào ta có tiền sẽ trả lại cho ngươi, như thế nào?

Hà Dương nghe vậy sửng sốt một chút, lập tức cười lạnh nói:

- Thật có lỗi, ta chưa từng cho người xa lạ mượn tiền.

Lạc Thanh Chu nói:

- Ồ, vậy ngươi liền ngậm miệng đi.

Vừa nghe lời này, thần sắc trên mặt Hà Dương lập tức trì trệ, cho rằng mình nghe lầm, ánh mắt nghi hoặc mà nhìn hắn.

Những người khác càng cảm thấy kinh hãi, ánh mắt ngạc nhiên nhìn thiếu niên này.

Hà Dương không chỉ là Đại sư huynh của bọn hắn, còn là cảnh giới Võ Sư hậu kỳ, mà lần này ra ngoài, còn do hắn dẫn đội, tiểu tử này vậy mà trực tiếp bảo đối phương ngậm miệng?

Sắc mặt Hà Dương lập tức âm trầm xuống, trong mắt lấp lóe hàn mang, nhìn hắn chằm chằm mấy tức, lạnh giọng nói:

- Ngươi vừa rồi nói cái gì? Có gan lặp lại lần nữa.

Đao tỷ cầm cánh tay Lạc Thanh Chu, vẻ mặt nghiêm túc, ra hiệu hắn tỉnh táo.

Lạc Thanh Chu một mặt bình tĩnh nói:

- Nếu như ngươi không có nghe được, quên đi, ta không cần thiết lặp lại lần nữa. Còn việc ta có cho tiền hay không, giống như không có quan hệ gì với ngươi?

- Xoạt!

Quần áo trên người Hà Dương, lập tức phồng lên, khí thế toàn thân bừng bừng phấn chấn, nắm chặt hai nắm đấm, ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm vào hắn nói:

- Sở Phi Dương, ngươi đang tìm cái chết?

Trương Viễn Sơn cùng Nhiếp Vân Dung biến sắc, vội vàng đứng lên khuyên can, ngăn ở trước mặt hắn.

Lạc Thanh Chu vẫn như cũ một mặt bình tĩnh nhìn hắn.

Một bên, Phùng Vân Tùng lập tức quát:

- Sở sư đệ, còn không mau xin lỗi Hà sư huynh! Ngươi đây là thái độ gì? Hà sư huynh nói ngươi, chẳng lẽ không nên? Ngươi thân là đệ tử đồng môn, vô lễ với Đại sư huynh, nếu để cho sư phụ biết, cũng không tha cho ngươi.

Lạc Thanh Chu nhìn về phía hắn nói:

- Phùng sư huynh, vậy ngươi cho ta mượn tiền sao?

Phùng Vân Tùng nghe vậy sửng sốt một chút, dừng một chút, hỏi:

- Ngươi muốn bao nhiêu?

Lạc Thanh Chu nói:

- Năm mươi vạn kim tệ.

Phùng Vân Tùng: - ? ? ?

Khóe miệng của hắn co quắp một chút, nói:

- Ngươi mượn nhiều như vậy làm gì?

Lạc Thanh Chu nói:

- Hai mươi vạn cho Ngôn sư tỷ, còn lại chính ta dùng.

Phùng Vân Tùng ngốc trệ một chút, hỏi:

- Lúc nào trả?

Lạc Thanh Chu nói:

- Chờ có tiền sẽ trả.

Phùng Vân Tùng cau mày nói:

- Cũng nên có ngày cụ thể chứ?

Lạc Thanh Chu nói:

- Ta cũng không biết ta lúc nào có tiền, có lẽ sang năm, có lẽ năm sau, lại có lẽ, tiếp qua mấy năm nữa. Dù sao tất cả mọi người đều là đồng môn sư huynh đệ, Phùng sư huynh cũng sẽ không lấy lợi tức, ta lúc nào trả đều có thể.

Phùng Vân Tùng: - ...

Lạc Thanh Chu hỏi lại.

- Phùng sư huynh, trước ngươi không phải nói muốn cho ta mượn sao?

Phùng Vân Tùng sầm mặt lại:

- Không cho!

Lạc Thanh Chu nhìn hắn nói:

- Vậy ngươi cũng ngậm miệng đi.

Phùng Vân Tùng: - ...

Đao tỷ ngồi ở bên cạnh lúc đầu sắc mặt nghiêm túc, trong lòng lo lắng bất an, nhưng nghe đến đối thoại lần này, lại đột nhiên không nhịn được cười.

Gia hỏa này, vẫn hèn như vậy.

Sắc mặt Phùng Vân Tùng tái xanh, trong mắt tràn đầy hàn ý.

- Thật sự là đủ khoa trương.

Ngôn Mai hừ lạnh một tiếng, nói:

- Thật sự cho rằng có sư phụ sủng ái, chúng ta không thể làm gì ngươi à? Sở Phi Dương, ta cũng không tin, sư phụ có thể bảo đảm ngươi cả một đời.

Xe ngựa rất nhanh đến Thập Lý đình.

Cách đó không xa có một chuồng ngựa, võ giả đi Vân Vụ sơn mạch bình thường cũng sẽ thuê một con tuấn ở nơi đó mã, bởi vì xe ngựa rất khó đi vào đường nơi đó.

- Hà sư huynh, chúng ta đi thôi, không cần phải để ý đến bọn hắn.

Xuống xe ngựa, vẻ mặt Phùng Vân Tùng đầy âm trầm, đi đến chỗ thuê ngựa.

Hà Dương nhìn Trương Viễn Sơn cùng Nhiếp Vân Dung một chút, lạnh lùng nói:

- Trương sư đệ, Nhiếp sư muội, các ngươi muốn theo ta cùng một chỗ, hay muốn đi cùng bọn hắn hai người một chỗ?