Hà Dương cười lạnh một tiếng, nói:
- Đao sư muội, mặc dù sư phụ rất thương yêu ngươi, nhưng ngươi không cần mỗi lần đều lấy sư phụ ra dọa chúng ta. Mà chúng ta đang nói chuyện cùng tiểu tử kia, có quan hệ gì tới ngươi? Nếu như ngươi muốn giúp hắn đưa tiền, trực tiếp cho Ngôn sư muội là được, nếu như ngươi không muốn giúp hắn, vậy nên tiếp tục im lặng giống như vừa rồi.
Phùng Vân Tùng cũng cười nói:
- Đao sư muội, vũ khí Ngôn sư muội bị đoạn mất, hao tốn nhiều kim tệ như vậy, Sở sư đệ thân là sư đệ, bồi thường một chút tổn thất cũng là nên. Hắn đều không nói gì, ngươi gấp cái gì? Hay là kim tệ của hắn đang được ngươi bảo quản?
Đao tỷ nắm chặt nắm đấm, mặt mũi tràn đầy tức giận.
Lạc Thanh Chu trực tiếp mở miệng nói:
- Ta không có tiền.
Phùng Vân Tùng cười nói:
- Sở sư đệ, không có tiền cũng không thể xem như lý do. Mà thân là Võ Sư, sao lại không có tiền? Nếu như thực sự xấu hổ vì trong ví tiền rỗng tuếch, sư huynh có thể cho ngươi mượn. Ngươi bây giờ trên người có bao nhiêu kim tệ, đều lấy ra cho Ngôn sư muội, còn lại, ta cho ngươi mượn, ngươi tháng sau trả ta là được. Yên tâm, sư huynh đệ nhà mình, ta chắc chắn sẽ không thu lợi tức cho ngươi.
Lạc Thanh Chu không nói gì thêm.
Trong xe, an tĩnh lại.
Trương Viễn Sơn nhịn không được mở miệng nói:
- Phùng sư huynh, ta cảm thấy chuyện này...
- Trương sư đệ không cần vì hắn nói chuyện.
Hà Dương nhìn về phía hắn, cười lạnh nói:
- Hắn mấy ngày trước đây mới nhập môn liền phách lối, căn bản cũng không có đem mấy sư huynh và sư tỷ chúng ta để vào mắt. Cái này thì cũng liền bỏ đi, thế nhưng hắn cố ý đánh gãy huyền thiết côn gia truyền của Ngôn sư muội, chuyện này không thể tha thứ. Ngôn sư muội có thể không so đo, chúng ta làm sư huynh, sao có thể bỏ mặc? Ngôn sư muội chịu ủy khuất, cũng không thể nhận không. Sư phụ mặc kệ, chúng ta quản, bởi vì nàng là sư muội của chúng ta. Trương sư đệ, nếu như ngươi không nguyện ý quản, vậy thì đứng qua một bên, không nói lời nào chính là tốt nhất.
Trương Viễn Sơn há to miệng, nhìn sắc mặt của hắn một chút, cuối cùng không tiếp tục mở miệng.
Lúc này, Ngôn Mai một mực lạnh mặt nhìn đột nhiên mở miệng nói:
- Không cần bồi ta hai mươi vạn, mười vạn là đủ. Ta còn có một điều kiện, ta muốn biết cây côn kia do vật liệu nào tạo thành. Ta tu luyện chính là côn sắt, cho nên ta cần biết những thứ này.
Phùng Vân Tùng lập tức cười nói:
- Sở sư đệ, thấy không, Ngôn sư muội thật rộng lượng, chỉ cần ngươi bồi mười vạn kim tệ. Còn điều kiện kia, cũng không quá phận chứ? Ngôn sư muội chỉ muốn biết cây gậy kia của ngươi làm bằng chất liệu gì, chút yêu cầu nho nhỏ ấy, ngươi hẳn là sẽ không từ chối chứ?
Lạc Thanh Chu mở miệng nói:
- Ta cũng là trong lúc vô tình đạt được cây gậy, về phần nó làm bằng chất liệu gì, ta cũng không biết.
Ngôn Mai sáng mắt lên, nói:
- Vậy ngươi lấy ra cho ta xem một chút, ta kiểm nghiệm một chút, tự nhiên có thể biết được đại khái.
Lạc Thanh Chu nhìn nàng, vẫn như cũ nói:
- Ta vừa rồi đã nói, để cây gậy ở trong nhà, không có mang ra.
Ngôn Mai lập tức cười lạnh một tiếng:
- Một bảo vật như vậy, ngươi sẽ đặt ở trong nhà?
Lạc Thanh Chu nói:
- Ta tu luyện chính là quyền pháp, cây gậy đối với ta mà nói, tác dụng cũng không lớn, cho nên ta không cần thiết mang ở trên người.
Vừa nghe lời này, Ngôn Mai không những không giận mà còn lấy làm mừng:
- Sở sư đệ, ý của ngươi là nói, cây gậy kia đối với ngươi vô dụng, đúng hay không?
Lạc Thanh Chu nhìn nàng, không có trả lời.
Ngôn Mai đột nhiên cười nói:
- Sở sư đệ, ngươi tu luyện quyền pháp, cho dù cây gậy có tốt, thì đối với ngươi mà nói, tác dụng quả thật không quá lớn. Thế này đi, Sở sư đệ, ngươi nói giá tiền, ta mua cây gậy kia của ngươi, mặc kệ giá bao nhiêu tiền, Sở sư đệ cứ việc nói.
Lạc Thanh Chu trực tiếp từ chối.
- Thật có lỗi, Ngôn sư tỷ, ta không bán.
Ngôn Mai thu vào nụ cười trên mặt, hỏi:
- Vì sao? Sở sư đệ chẳng lẽ còn muốn giữ lại cho mình dùng?
Lạc Thanh Chu thản nhiên nói:
- Ta có thể tặng người.
Ngôn Mai nhướng mày:
- Tặng cho ai?
Lạc Thanh Chu nhìn con ngươi của nàng nói:
- Thật có lỗi, không thể trả lời.
Vừa nghe lời này, sắc mặt Ngôn Mai lập tức trầm xuống, ánh mắt lạnh lẽo nhìn hắn.
Phùng Vân Tùng đột nhiên cười chen vào nói:
- Sở sư đệ, lễ vật ngươi muốn tặng cho người khác, có thể đổi một cái nha, ngươi cần lễ vật gì, đều có thể nói cho Ngôn sư muội, nàng tự nhiên sẽ giúp ngươi chuẩn bị. Nàng là chuyên tu luyện côn, cho nên cây gậy kia của ngươi đối với nàng mà nói, có thể nói là bảo vật vô giá, nhưng đối với ngươi mà nói, chính là lễ vật tặng người mà thôi.