Ngày đầu tiên khi mưa tạnh, Lạc Thanh Chu và Đao tỷ mấy người nhận được nhiệm vụ, ngày thứ hai sẽ xuất phát đi Vân Vụ sơn mạch săn bắt, mỗi người ít nhất phải mang về hai con trung giai yêu thú.
Hết thảy cần đi ra ngoài hai ngày.
Chạng vạng tối.
Sau khi Lạc Thanh Chu về nhà liền đi tìm nhị tiểu thư, nói rõ tình huống.
Dù sao từ khi hắn ở rể đến Tần phủ, chưa hề đi ra ngoài hai ngày.
Tần nhị tiểu thư nghe thế, rất vui sướng đáp ứng giúp hắn giấu diếm và giải thích, bất quá yêu cầu là: Đêm nay tiếp tục thị tẩm bồi trò chuyện.
Lạc Thanh Chu bất đắc dĩ đáp ứng.
Bất quá trước khi đi, hắn gọi Tiểu Điệp tiến vào thư phòng, đều giao tất cả mọi thứ cho nàng, lúc này mới thân không gánh vác mà đi.
Cùng lúc đó.
Buổi tối hôm ấy, một vị quận chúa nào đó đang ở trong quận vương phủ cũng đã nhận được tin tức.
- Mộc di, đi nói một tiếng cho mẫu thân, ta muốn tu luyện, ngày mai ta phải đi Vân Vụ sơn mạch tôi luyện kỹ xảo thực chiến, cần hai ngày thời gian.
- Ta muốn đi một mình.
Hôm sau, ánh nắng tươi sáng.
Một chiếc xe ngựa chở Lạc Thanh Chu cùng Đao tỷ các đệ tử, theo võ quán xuất phát, đi về hướng Vân Vụ sơn mạch ngoài thành.
Bảy người đều nhận được nhiệm vụ.
Trong xe, sắc mặt Ngôn Mai rất khó coi.
Ngoại trừ nói mấy câu với Hà Dương ra, nàng không có để ý bất kỳ kẻ nào.
Nhiếp Vân Dung và Đao tỷ thấp giọng nói chuyện, giảng giải cho nàng hoàn cảnh cùng tình huống các loại yêu thú trong Vân Vụ sơn mạch.
Dù sao Đao tỷ cũng là lần đầu tiên đi.
Đương nhiên, tại thời điểm nàng giảng giải cho Đao tỷ, Lạc Thanh Chu bên cạnh tự nhiên cũng có thể nghe được.
- Sau khi đi vào bên trong, ngoại trừ phải cẩn thận yêu thú bên trong ra còn muốn cẩn thận những võ giả khác. Nơi đó thường xuyên có cản đường cướp bóc cùng giết người cướp của những chuyện như thế phát sinh, thậm chí còn có đệ tử những tông môn khác, chuyên môn làm loại chuyện này...
- Ở trong đó không có luật pháp có thể nói, hết thảy đều chỉ có thể dựa vào chính mình, cho nên bình thường đều là kết bạn mà đi, có rất ít người độc lai độc vãng...
- Mà nơi đó còn mấy nhóm cường đạo đang lẩn trốn, trong đó một nhóm cường đạo gọi là Độc Nhãn Ngưu, thủ hạ nhiều nhất, cũng lợi hại nhất...
Nhiếp Vân Dung một đường nói.
Xe ngựa rất nhanh ra khỏi thành, bắt đầu chạy nhanh ở trên quan đạo.
Lúc này, Phùng Vân Tùng đột nhiên cười híp mắt nói:
- Sở sư đệ, có thể lấy cây gậy lần trước kia của ngươi ra cho chúng ta nhìn một chút không? Cây huyền thiết côn của Ngôn sư muội lợi hại như vậy, ngươi cũng có thể ra một gậy đập đứt, chắc hẳn cây gậy của ngươi cũng không phải vật phàm, sư huynh rất hiếu kì, nó là làm bằng chất liệu gì.
Vừa nghe lời này, trong xe yên tĩnh một cái chớp mắt.
Sắc mặt Ngôn Mai âm trầm nhìn về phía đối diện, tinh quang lấp lóe trong mắt, tựa hồ cũng cũng rất hiếu kì.
Lạc Thanh Chu nói:
- Thật có lỗi Phùng sư huynh, ta để cây gậy kia ở trong nhà, không có mang theo trên người.
Phùng Vân Tùng lập tức tươi cười:
- Thế nào, Sở sư đệ còn sợ ta xem xong không trả lại cho ngươi?
Lạc Thanh Chu nói:
- Phùng sư huynh hiểu lầm, ta thật không có mang theo cây gậy.
Hà Dương lạnh lùng nhìn hắn một cái, không nói gì.
Ngôn Mai lập tức cười lạnh một tiếng, nhịn không được châm chọc:
- Đao sư muội, đây chính là người mà ngươi cầu sư phụ tuyển vào à? Ta nhìn ngay cả đệ tử phổ thông phía ngoài cũng không bằng, Phùng sư huynh chỉ muốn xem đồ của hắn một chút mà thôi, hắn lại ra sức khước từ, là sợ Phùng sư huynh đoạt đồ của hắn?
Đao tỷ nhắm mắt dưỡng thần, giả bộ như không có nghe được lời nàng.
Cơ bắp khóe mắt Ngôn Mai run rẩy một chút, trong mắt lộ ra một tia lạnh lùng.
Phùng Vân Tùng cười nói:
- Được rồi được rồi, Sở sư đệ đã không nguyện ý, vậy ta cũng không miễn cưỡng. Bất quá Sở sư đệ, ta muốn nói với ngươi một tiếng, ngươi lần trước đánh gãy huyền thiết côn của Ngôn sư muội, Ngôn sư muội ra ngoài hao tốn năm mươi vạn kim tệ mới sửa chữa tốt. Tuy nói song phương luận võ, tổn thất tự chịu, nhưng mọi người dù sao cũng là đệ tử đồng môn, mà cây gậy kia của ngươi rõ ràng cũng không phải vật phàm, ngươi chí ít trước đó nên nhắc nhở Ngôn sư muội một chút. Cho nên, Ngôn sư muội tốn hao năm mươi vạn kim tệ, ta cảm thấy ngươi cần phải hỗ trợ một chút. Ngươi liền ra phần ít đi, hai mươi vạn kim tệ, như thế nào?
Hà Dương ở bên cạnh cũng nhàn nhạt mở miệng nói:
- Hoàn toàn chính xác nên hỗ trợ một chút, hai mươi vạn kim tệ, đã là xem ở phân lượng đồng môn sư tỷ đệ, Ngôn sư muội cũng không muốn nhiều.
Đao tỷ mở mắt ra, nhịn không được cả giận nói:
- Phùng sư huynh, Hà sư huynh, các ngươi đây là đe doạ sao? Sư phụ biết không?