Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 1095: Thanh Chu ca ca thật tốt (2)




Lạc Thanh Chu suy nghĩ một chút, nói:

- Nói vài câu, nàng hỏi chúng ta khi nào thành thân, ta nói đợi tháng sau, chờ thân thể muội khỏe hơn lại nói.

Tần Vi Mặc trầm mặc một chút, nói:

- Nàng thật hỏi như vậy?

Lạc Thanh Chu nói:

- Đúng vậy, có vấn đề gì không?

Tần Vi Mặc ôn nhu cười nói:

- Không có gì. Thanh Chu ca ca, tỷ tỷ còn có nói với huynh những lời khác hay không?

Lạc Thanh Chu nói:

- Không có.

Nói rồi nhìn thần sắc trên mặt nàng nói:

- Nhị tiểu thư, có phải các ngươi có chuyện gì giấu diếm ta hay không?

Tần Vi Mặc cười nói:

- Có thể có chuyện gì giấu diếm huynh chứ. Thanh Chu ca ca, huynh bây giờ thế nhưng là đại nhân vật trong nhà, ngay cả phụ thân và mẫu thân cũng không dám chọc giận huynh đây, hèn mọn đáng thương tiểu Vi Mặc làm sao dám có chuyện giấu diếm huynh chứ.

Lạc Thanh Chu nói:

- Nhị tiểu thư chỗ nào lại hèn mọn đáng thương?

Tần Vi Mặc vểnh vểnh miệng nhỏ, tội nghiệp mà nói:

- Người ta muốn Thanh Chu ca ca đi lên bồi người ta đi ngủ, còn muốn cầu khẩn các loại, cuối cùng vẫn bán chân của mình mới để cho Thanh Chu ca ca đi lên, cái này còn không hèn mọn đáng thương sao?

Lạc Thanh Chu: - ...

Lại qua một lát.

- Nhị tiểu thư, đừng, đã nói không động thủ động cước.

- Người ta lại không động cùng một lúc nha. Người ta động tay trước, lại động chân sau, không tính là động thủ động cước.

- Nhị tiểu thư vừa rồi thề, nói nói láo là chó nhỏ.

- Gâu! Gâu! Vi Mặc chính là chó con, muốn cắn Thanh Chu ca ca, ngao ô...

- ...

Lúc rạng sáng.

Lạc Thanh Chu nhẫn nại đến cực hạn, mới dỗ Tần nhị tiểu thư ngủ say.

Lại một lát sau, đợi Tần nhị tiểu thư ngủ say, hắn mới lặng lẽ xuống giường, mặc vào quần áo vớ chân rời đi.

Mở cửa phòng.

Thu nhi đang ngồi ở bên trên cái ghế bên cạnh, đang nghiêm túc thêu hoa.

Gặp hắn ra, vội vàng đứng lên, kinh ngạc nói:

- Cô gia muốn đi sao? Đều đã trễ như vậy, không bằng ngủ ở đây đi.

Lạc Thanh Chu cúi đầu tìm giày, nói:

- Không được, ta trở về ngủ.

Thu nhi lại nhìn hắn một chút, không tiếp tục nhiều lời, đành phải đi đến một góc cầm giày tới, ngồi xổm xuống, phục thị hắn mang vào.

Sau đó ra ngoài mở ra ô giấy dầu bên trên hành lang, đưa cho hắn, ôn nhu dặn dò:

- Cô gia, trời tối, trên đường trơn trượt, phải cẩn thận nha.

Lạc Thanh Chu bị nàng phục thị có chút xấu hổ, nói:

- Thu nhi, ngươi cũng sớm đi ngủ, nhị tiểu thư mới vừa ngủ, nhìn sắc mặt cũng không tệ, sẽ không tỉnh sớm đâu.

Thu nhi cười nói:

- Vâng, cô gia trở về sớm đi ngủ đi.

Lạc Thanh Chu nhẹ gật đầu, nhìn nàng một chút, miễn cưỡng khen, đi xuống bậc thang, ra khỏi tiểu viện.

Thu nhi đứng dưới mái hiên nhìn bóng lưng của hắn, thẳng đến khi hắn ra cửa chính, mới quay người trở về phòng.

Châu nhi mặc đồ ngủ, từ gian phòng đi ra nói:

- Xem đi, ta đã nói, cô gia căn bản không cần ngươi. Để ngươi sớm đi ngủ, ngươi còn phải đợi, ngay cả bố chứng mình trong trắng đều đã chuẩn bị đây.

Thu nhi không để ý tới nàng, cầm vải trắng, vào phòng.

Trích Tiên cư, cửa sân đã khóa từ bên trong.

Lạc Thanh Chu không có gõ cửa, quay đầu tại bốn phía nhìn thoáng qua, thả người nhảy lên, nhảy vào tiểu viện, lập tức trực tiếp từ cửa sổ đi vào.

Cởi vớ giày quần áo, trực tiếp kéo ra trướng mạn lên giường, chui vào trong chăn.

Trong chăn rất ấm áp.

Tiểu nha đầu mặc cái yếm đang ngủ ngon lành, bị thân thể hơi lạnh của hắn đụng chạm, lập tức tỉnh lại.

Vừa muốn quay người, Lạc Thanh Chu nắm lấy con thỏ nói:

- Đừng nhúc nhích, công tử ôm một hồi.

Tiểu Điệp mở to hai mắt nhập nhèm, chớp chớp lông mi, rõ ràng cảm giác sau lưng có thứ gì đó đã thức tỉnh và hơi co giật, dịu dàng nói:

- Công tử, người trở về từ chỗ nhị tiểu thư nơi đó sao?

Lạc Thanh Chu nói:

- Làm sao ngươi biết?

Tiểu Điệp ‘Phốc phốc’ cười một tiếng:

- Thân thể Nhị tiểu thư yếu đuối, công tử nhất định nhẫn nhịn rất thống khổ?

Gương mặt Lạc Thanh Chu phát nhiệt, dừng một chút, nói:

- Lúc đầu không muốn, bất quá nhị tiểu thư thật sự là nghịch ngợm gây sự, không có cách nào.

Tiểu Điệp duỗi ra tay nhỏ nhẹ nhàng nắm chặt, nói:

- Công tử, người chừng nào thì thành thân với nhị tiểu thư?

Lạc Thanh Chu ‘Tê’ một tiếng, thân thể cứng ngắc nói:

- Làm sao ai đêm nay đều hỏi về vấn đề này?

Tiểu Điệp nhẹ nhàng di động lên xuống nói:

- Còn có ai hỏi?

Lạc Thanh Chu không nói gì, không kịp chờ đợi cởi ra dây nhỏ buộc cái yếm phía sau cổ nàng.

Hai người ôm hôn một hồi, Tiểu Điệp chui vào trong chăn.

Lạc Thanh Chu vuốt ve chân nhỏ kiều nộn bóng loáng của nàng.

Một đêm thời gian lặng yên trôi qua.

Mưa nhỏ ngoài cửa sổ vẫn đang rơi li ti không ngừng.

Gió thu đìu hiu, lá rụng đầy viện.

Ba ngày sau, mưa rốt cục tạnh.