Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 1094: Thanh Chu ca ca thật tốt (1)




Thu nhi đi ra từ gian phòng, vội vàng tiếp nhận dù trong tay hắn, đặt ở bên trên hành lang ngoài cửa, lại ngồi xổm trên mặt đất giúp hắn cởi giày.

Lạc Thanh Chu cúi đầu nhìn nàng, muốn nói chuyện, gặp Châu nhi cũng đi theo vào, đành phải coi như thôi.

Thu nhi đứng dậy đẩy cửa phòng ra, nói khẽ:

- Cô gia, tiến vào nhanh đi, tiểu thư vừa mới nằm xuống, hẳn là còn chưa ngủ.

Lạc Thanh Chu nhẹ gật đầu, vào phòng.

Thu nhi nhìn bóng lưng của hắn một chút, nhẹ nhàng khép cửa phòng lại.

Châu nhi ở phía sau đập nàng một chút, tựa như tranh công nói:

- Thu nhi, vừa rồi cô gia chuẩn bị đi, là ta bắt hắn trở lại, nếu không ngươi đêm nay đừng hòng đụng tới giày của cô gia, ngươi muốn làm sao cảm tạ ta?

Thu nhi suy nghĩ một chút, nói:

- Đi thôi, đi vào phòng, ta giúp ngươi xoa bóp, để ngươi cười một canh giờ.

Châu nhi nghe xong, cuống quít kẹp chặt hai nách chạy trốn, buồn bực nói:

- Cô nàng chết dầm kia, ngươi lấy oán trả ơn! Người ta không để ý tới ngươi, hừ!

Trong phòng.

Tần nhị tiểu thư đã nghe được âm thanh, từ trên giường ngồi dậy.

Nàng duỗi ra tay ngọc thon dài, vén lên trướng mạn, lộ ra cái yếm màu xanh nhạt nâng lên trước ngực cùng da thịt trắng nõn như ngọc, mái tóc đen nhánh rối tung sau lưng, đôi mắt sáng, hai đầu lông mày lại nhiều thêm một tia thần sắc vũ mị động lòng người, cười mỉm mà nói:

- Thanh Chu ca ca, huynh muộn như vậy mới đến, là muốn tới bồi Vi Mặc đi ngủ sao?

Lạc Thanh Chu đẩy ra rèm châu, đi đến trước giường, nhìn chằm chằm da thịt trắng nõn của nàng, đưa tay kéo chăn mền, đắp lại cho nàng, nói:

- Coi chừng lạnh, ta đến để xem thân thể muội phải chăng đã đỡ hơn chưa.

Chờ hắn lấy tay ra, Tần nhị tiểu thư lại tuột chăn mền trên người xuống, giống như da thịt tuyết nộn của nàng quá mức trơn nhẵn.

Đôi mắt sáng của Tần nhị tiểu thư mỉm cười mà nhìn hắn, cứ như vậy lộ ra, không có một tia thẹn thùng, hoạt bát nói:

- Thanh Chu ca ca không muốn xem sao? Hay là nói, thân thể Vi Mặc không có gì đẹp để nhìn?

Lạc Thanh Chu lại đưa tay giúp nàng lấy chăn mền bọc lại, nói:

- Nhanh nằm xuống, đừng để bị lạnh, chúng ta nói chuyện một chút.

Tần nhị tiểu thư nói:

- Thanh Chu ca ca không lên sao?

Lạc Thanh Chu nói:

- Không đi lên, chờ một lúc ta còn muốn trở về.

Tần nhị tiểu thư nhếch lên miệng nhỏ:

- Thanh Chu ca ca, huynh có phải không thích Vi Mặc nữa rồi hay không? Huynh nhanh như vậy đã thay lòng rồi sao? Vi Mặc thật đau lòng, thật khó chịu...

Lạc Thanh Chu một mặt im lặng:

- Mặc kệ muội, ai bảo muội không nghe lời, thích động thủ động cước.

Tần nhị tiểu thư lập tức nhấc tay nói:

- Thanh Chu ca ca, lần này Vi Mặc thề, nhất định không táy máy tay chân với huynh. Nếu như lừa gạt Thanh Chu ca ca, Vi Mặc chính là chó con.

Lạc Thanh Chu vẫn như cũ nói:

- Tùy muội nói đến thiên hoa loạn trụy (ngàn hoa rơi loạn), ta sẽ không đi lên.

Tần nhị tiểu thư ‘Ô ô’ một tiếng, chăn mền khẽ động, một chân ngọc tiêm tú tuyết trắng của thiếu nữ đưa ra ngoài, giọng dịu dàng năn nỉ.

- Thanh Chu ca ca, Vi Mặc muốn nằm với huynh cùng một chỗ nói chuyện một chút, chỉ muốn an tĩnh nhìn huynh một hồi, ngay cả chút ấy yêu cầu mà Thanh Chu ca ca cũng không thể thỏa mãn người ta sao?

Lạc Thanh Chu nhìn thoáng qua nàng để lộ chân nhỏ tuyết trắng ra bên ngoài chăn, không nói gì thêm.

Chăn mền lại khẽ động, lại một chân nhỏ tuyết trắng kiều nộn đưa ra ngoài.

Tần nhị tiểu thư tiếp tục dịu dàng năn nỉ:

- Thanh Chu ca ca, lên đây đi, Vi Mặc thề, đêm nay nhất định thành thành thật thật, tuyệt không đụng Thanh Chu ca ca, chỉ nói chuyện cùng Thanh Chu ca ca một chút, được không?

Lạc Thanh Chu liếc mắt nhìn một chân nhỏ tuyết trắng khác của nàng, vẫn không có nói chuyện, đưa tay, bắt đầu cởi dây thắt lưng bên hông.

- Hì hì, Thanh Chu ca ca thật tốt.

Tần nhị tiểu thư lập tức vui vẻ nằm xuống, kéo chăn mền lên.

Lạc Thanh Chu cởi áo ngoài và vớ chân, lên giường, chui vào trong chăn.

Tần nhị tiểu thư lập tức dán ở trong ngực hắn, ôm lấy hắn, nghiêng mặt cười mỉm mà nhìn hắn.

Lạc Thanh Chu nói:

- Nói không động vào ta.

Tần nhị tiểu thư vuốt lưng của hắn, ôn nhu an ủi:

- Thanh Chu ca ca đừng sợ, Vi Mặc chỉ ôm một cái, sẽ không động thủ động cước với huynh, an tâm đi nha.

Lạc Thanh Chu: - ...

Trong phòng an tĩnh lại.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, đều không nói gì thêm.

Sau một lúc lâu.

Tần Vi Mặc mới nhẹ giọng mở miệng nói:

- Đúng rồi Thanh Chu ca ca, huynh vừa rồi là từ chỗ tỷ tỷ tới sao?

Lạc Thanh Chu nói:

- Ừm, đi kể cho các nàng nghe cố sự.

Ánh mắt Tần Vi Mặc bỗng nhúc nhích, nhìn hắn nói:

- Thanh Chu ca ca, tỷ tỷ... Nàng có nói gì với huynh hay không?

Lạc Thanh Chu nghi ngờ hỏi:

- Nhị tiểu thư chỉ cái gì?

Tần Vi Mặc nói:

- Chính là tùy tiện tâm sự, tỷ tỷ có nói chuyện với huynh hay không?