- Nói đến đây, âm thanh thấp xuống, mặc dù ngây thơ thuần khiết, nhưng nữ nhi gia ngượng ngùng lại là bẩm sinh, chậm rãi nói: - Lúc trước... Ta chỉ nghĩ rằng hắn không để ý đến ta, không muốn ta làm nương tử hắn, ta... Trong lòng ta rất khó chịu, chỉ muốn chết đi cho xong. Nhưng hôm nay ta mới biết hắn là thật tâm yêu ta, ta... Ta... 】 .
Đợi giảng đến chỗ này, tiếng nói của Bách Linh lần nữa vang lên từ trong phòng, lần này lại là nhỏ giọng thầm thì:
- Thiền Thiền, Tiểu Long Nữ nói mấy câu đó, làm sao nghe rất quen thuộc, có phải cô gia đang ám chỉ cái gì hay không?
Khi Lạc Thanh Chu giảng đến đoạn sư đồ chi luyến của Dương Quá và Tiểu Long Nữ lộ ra ánh sáng, trở thành mục tiêu công kích, lúc bị đám người vây công, Bách Linh tức giận không thôi.
- Quá nhi và cô cô người ta yêu nhau, quản bọn họ chuyện gì? Ai nói sư phụ và đồ đệ thì không thể yêu nhau? Ai quy định? Nhiều nam nhân tam thê tứ thiếp như vậy, còn không phải tiếp tục cưới như thường? Nhiều nữ tử thủy tính dương hoa như vậy, vẫn bị chơi đùa như thường? Ca ca em dâu, đệ đệ tẩu tẩu, hay là tỷ phu cô em vợ, những người xấu này đều có thể lêu lổng cùng một chỗ, Quá nhi người ta chưa lập gia đình, cô cô độc thân, dựa vào cái gì không cho bọn hắn ở cùng một chỗ? Không trâu bắt chó đi cày, xen vào việc của người khác, quá phận! Cô gia, nên là để Quá nhi và Tiểu Long Nữ giết sạch toàn bộ bọn hắn! Ngay cả tên ngu xuẩn Quách đại hiệp kia cũng giết đi cho xong.
Nàng vừa mắng một phen, lập tức mắng để Lạc Thanh Chu cũng cảm thấy mộng mị.
Có phải nha đầu này đang chỉ cây dâu mà mắng cây hòe hay không, đang cố ý nói về chuyện khác?
Bất quá nói thật, lúc trước nhìn thấy tình tiết trong chương này, hắn cũng tức giận không thể tiến vào trong sách, ra một quyền đấm chết mấy tên khốn kiếp kia, thật làm cho người ta giận sôi.
Lạc Thanh Chu kể xong chương này, liền ngừng lại, chắp tay nói với thiếu nữ trước mắt:
- Đại tiểu thư, thời gian không còn sớm, ngươi sớm đi nghỉ ngơi. Đêm nay chỉ giảng đến đây thôi, đêm mai ta lại đến.
Bờ môi Tần Khiêm Gia có chút nhúc nhích, tựa hồ muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng không có mở miệng.
Dừng một chút, mới khẽ gật đầu:
- Ừm.
Lạc Thanh Chu quay người nhìn lại.
Bách Linh vẫn như cũ một mặt tràn đầy tức giận đứng ở ngoài cửa ra vào, cầm trong tay nửa chuỗi đường hồ lô quên cả ăn.
Tình tiết vừa rồi thực sự làm cho nàng tức giận không ít.
Lúc Lạc Thanh Chu đi qua, nàng lập tức hỏi:
- Cô gia, vậy chính ngươi nghĩ như thế nào? Ngươi cảm thấy sư phụ và đồ đệ có thể ở một chỗ không?
Lạc Thanh Chu không chút nghĩ ngợi nói:
- Chỉ cần thực tình yêu nhau, đương nhiên có thể. Quy củ là người định, là vì tạo ra một định mức cho nhân loại không thể có quá nhiều dục vọng và cảm xúc vượt quá giới hạn, nhưng yêu là vô biên, bất kỳ thứ gì đều không thể ngăn cản. Nếu hai bên thật tâm yêu nhau, có thể không nhìn quy củ. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là ngươi có thực lực kia.
Nói xong, hắn đi vào trong nhà, chuẩn bị rời đi.
Bách Linh đột nhiên quay đầu hỏi:
- Cô gia, vậy ngươi có thực lực kia sao?
…
- Tích đáp, tí tách...
Trời tối người yên, mưa nhỏ ồn ào náo động.
Lạc Thanh Chu che dù, đi ra Linh Thiền Nguyệt cung, trong đầu không khỏi nghĩ đến cố sự vừa rồi giảng và lời Bách Linh nói.
Càng nghĩ càng cảm thấy nha đầu kia giống như đang cố ý ở bên trong nói cái gì.
Tỷ phu cùng cô em vợ?
Một trận mắng to kia là đang mắng hắn sao?
Bất quá hắn không thẹn với lương tâm.
Hắn hiện tại đã ly hôn với đại tiểu thư, quan hệ cùng nhị tiểu thư cũng không còn là tỷ phu cùng cô em vợ.
Nam chưa lập gia đình, nữ chưa gả, thực tình yêu nhau, ai có tư cách nói này nói kia?
Lạc Thanh Chu không tiếp tục suy nghĩ nhiều, trực tiếp đi Mai Hương Uyển.
Châu nhi che dù ra mở cửa, sau khi nhìn thấy hắn, có chút bất mãn nói:
- Còn tưởng rằng cô gia không tới chứ, tiểu thư đều đã ngủ rồi.
Lạc Thanh Chu hỏi:
- Hôm nay nhị tiểu thư có ho khan không?
Châu nhi nói:
- Hôm nay không có, cô gia mau vào đi.
Lạc Thanh Chu suy nghĩ một chút, nói:
- Được rồi, nhị tiểu thư đã ngủ, thân thể lại không ngại, ta không đi vào quấy rầy nàng.
Vừa muốn rời đi, Châu nhi bắt lại y phục của hắn, trực tiếp kéo hắn vào, nhìn hắn chằm chằm nói:
- Không cho phép đi! Tiểu thư đang nhớ cô gia đây, cô gia vào nhanh đi xem một chút.
Lạc Thanh Chu không khỏi nhịn không được cười lên:
- Làm sao ngươi biết nhị tiểu thư đang nhớ ta?
Châu nhi hất cằm nói:
- Đương nhiên biết, bởi vì tiểu thư mỗi ngày đều nhớ cô gia, chẳng lẽ cô gia không biết sao?
Lạc Thanh Chu giật mình, không có lại nói tiếp, che dù, đi vào phòng.