Lạc Thanh Chu nói:
- Ta là người khác sao?
Bách Linh quyệt miệng khẽ nói:
- Cô gia đương nhiên là người khác.
Lạc Thanh Chu híp híp con ngươi, đột nhiên nắm lấy hai vai của nàng, đặt nàng dán lên trên vách tường bên cạnh, nói:
- Hiện tại thế nào?
Bách Linh ngẩng lên gương mặt xinh đẹp, vẫn như cũ quệt mồm, miệng nhỏ quật cường nói:
- Cô gia, người ta sẽ không khuất phục, coi như ngươi... Ngô...
Lạc Thanh Chu cúi đầu ngăn chặn miệng của nàng.
Một lát sau.
- Cô gia, ô ô, ngươi không thể, chí ít không nên... Thiền Thiền còn đang ở bên trong đây, ngươi sao có thể...
- Mở cửa.
- Nha.
Bách Linh mềm cả người, vịn vách tường, gương mặt xinh đẹp đỏ lên, chóng mặt đi tới, giúp hắn đẩy cửa ra, trên môi phấn còn mang theo ánh sáng lấp lánh.
Lạc Thanh Chu không có lại để ý đến nàng, đi vào phòng.
Hạ Thiền đang cầm kiếm, đứng ở trong góc đen nhánh, giống như thú nhỏ bị công kích, toàn bộ tinh thần đều đang đề phòng mà nhìn hắn.
Lạc Thanh Chu không có tới gần, đứng ở ngoài cửa ra vào an tĩnh nhìn nàng một hồi, nhẹ giọng mở miệng nói:
- Thiền Thiền, cô gia giải thích với ngươi. Lần sau cô gia không động vào y phục của ngươi, cũng không cắn lỗ tai của ngươi, tay cũng không sờ loạn, có được hay không?
Hạ Thiền nắm chặt kiếm trong tay, con ngươi đen nhánh phức tạp nhìn hắn, không nói gì.
Lạc Thanh Chu lại thêm một câu:
- Cô gia nói là ban ngày.
Nha đầu này khác biệt người ngoài, bởi vì kinh lịch trước kia, dưỡng thành thẹn thùng, khiếp đảm, tự ti các loại tính cách, ban ngày tán tỉnh nàng, giống như bại lộ nàng ở trước mắt bao người, khó tránh khỏi nàng sẽ có phản ứng quá khích.
Mặc dù vừa rồi trời đã đen, nhưng dù sao còn chưa tới lúc ngủ.
Càng mấu chốt chính là, Bách Linh, thậm chí là đại tiểu thư, bất cứ lúc nào đều xuất hiện, sau đó thấy được một màn nàng bị khi phụ...
Tính cách của nàng, không cho phép để người ta thấy mình mất mặt cùng cảm thấy khó xử như vậy, bị những người khác nhìn thấy, đặc biệt là đại tiểu thư nàng tôn kính nhất.
Có thể còn có một nguyên nhân.
Dù sao hắn đã từng bái đường thành thân với đại tiểu thư, trở thành vợ chồng, cho nên, nếu như bị đại tiểu thư nhìn thấy hắn cùng với nàng...
Nàng sẽ rất áy náy, rất khó chịu.
Lạc Thanh Chu đi tới, đưa một chuỗi mứt quả tới trước mặt của nàng, nói:
- Cô gia chuyên môn mua cho ngươi, đừng nóng giận, có được hay không?
Hạ Thiền nhìn thoáng qua, má phấn có chút phồng to:
- Hừ, nói láo. Bách Linh, cũng có.
Lạc Thanh Chu giữ lại bàn tay nhỏ bé lạnh như băng của nàng, thấp giọng nói:
- Đi, đi phòng ngươi, cô gia cho ngươi nhiều hơn.
Dứt lời, trực tiếp kéo nàng ra ngoài.
Bách Linh tựa ở ngoài cửa ra vào, trên mặt vẫn như cũ mang theo thần sắc mơ hồ, giống như còn chưa khôi phục lại từ bên trong nụ hôn vừa rồi.
Lạc Thanh Chu kéo Hạ Thiền vào phòng, khép cửa phòng lại.
Lúc này nàng mới thanh tỉnh, vội vàng đi đến chỗ cửa phòng, dựng lên hai lỗ tai nhỏ nghe lén.
Nhưng bên trong yên lặng, cũng không có truyền đến tiếng gió tiếng mưa rơi hay bất kỳ âm thanh gì.
- Kẹt kẹt...
Cửa phòng đột nhiên mở ra.
Nàng lập tức đứng thẳng người, khụ khụ nói:
- Cô gia, ngươi và Thiền Thiền trốn ở bên trong làm gì?
Lạc Thanh Chu không để ý tới nàng, đi ra gian phòng, nói:
- Đi thôi, đến hậu viện, đại tiểu thư còn đang ở trong lương đình chờ đây.
Dứt lời, hắn đi trước về hậu hoa viên.
Bách Linh lập tức đẩy cửa phòng ra, đưa đầu đi vào dò xét.
Cái này xem xét, lập tức mở to hai mắt nhìn.
Trong phòng, Hạ Thiền chính ôm một cây gỗ được cắm đầy mứt quả, đang buồn rầu không biết nên giấu ở nơi nào, gặp nàng đầu thò vào, cuống quít giấu ở sau lưng, nhưng mứt quả được cắm ở bên trên thực sự nhiều lắm, giống như đóa hoa vươn ra từ trên cành cây, ở đằng sau trái phải trên dưới nàng nở rộ khắp nơi, đỏ tươi ướt át, cực kỳ mê người.
- Thiền Thiền...
Bách Linh dùng sức nuốt nước bọt, hai mắt tỏa ánh sáng:
- Chúng ta là hảo tỷ muội phải không?
Hạ Thiền lắc đầu:
- Không phải.
Bách Linh: - ...
Trong hậu hoa viên.
Lạc Thanh Chu đi vào đình nghỉ mát, lúng túng đứng đối diện Tần đại tiểu thư.
Đợi trái đợi phải, hai tiểu nha đầu vẫn không có đi ra.
Không phải trốn ở trong phòng ăn kẹo hồ lô đó chứ?
Trong đình rất yên tĩnh, chỉ có tiếng mưa rơi đang tí tách tí tách mà vang ở ngoài đình.
Lạc Thanh Chu cảm giác bầu không khí quá xấu hổ, đang muốn trở về phòng đi gọi hai tiểu nha đầu kia, Tần đại tiểu thư đột nhiên mở miệng hỏi:
- Thân thể Vi Mặc như thế nào?
Lạc Thanh Chu vội vàng đáp:
- Thân thể Nhị tiểu thư tốt hơn nhiều so với trước đó, mấy ngày nay đều không tiếp tục ho khan.
Tần Khiêm Gia an tĩnh nhìn hắn, nói:
- Vậy các ngươi lúc nào thành thân?