Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 1090: Kẻ ngu nhất thiên hạ (2)




Đợi sau khi đi ra khỏi phòng, mới thầm nói:

- Thối cô gia, khẳng định là sợ về sau dùng quá sức, làm sập giường. Lại hoặc là muốn đổi địa phương khi dễ Thiền Thiền, hừ.

Trời tối.

Lạc Thanh Chu ăn cơm tối xong, trực tiếp đi Linh Thiền Nguyệt cung.

Hắn quyết định trước tiên đi đến đó giảng cho đại tiểu thư một hồi cố sự, sau đó lại đi xem nhị tiểu thư một chút.

Vừa đi vào Linh Thiền Nguyệt cung hắn liền thấy được chăn ga giường cùng quần áo đang phơi nắng ở trên một đầu hành lang khác.

Mấy bộ y phục là hắn tối hôm qua tự mình động thủ cởi ra.

Thu dù, đứng ở trong hành lang nhìn một hồi, hắn vào trong nhà.

Trong phòng, Hạ Thiền đang cúi đầu, đang xếp lấy y phục của mình, trên mặt đất nhiều thêm một tầng thảm nhung mềm mại.

Lạc Thanh Chu không có gõ cửa, trực tiếp cởi giày, im lặng đi vào.

Hạ Thiền tưởng rằng Bách Linh, cũng không ngẩng đầu, tiếp tục đắm chìm ở bên trong thế giới của mình, một bên xếp quần áo, một bên suy nghĩ chuyện.

Thẳng đến khi một cánh tay đưa qua, bắt lấy cái yếm trong tay nàng, mở miệng nói:

- Cái này thật đẹp, lần sau mặc bộ này.

Hạ Thiền run tay, cuống quít đưa tay qua giật về, vội vàng ôm quần áo đứng dậy, đi tủ quần áo, đặt toàn bộ vào bên trong.

Nàng đưa lưng về phía hắn, đứng ở trước tủ quần áo, tựa hồ không dám quay người.

Lạc Thanh Chu đi qua, từ phía sau ôm lấy eo nhỏ của nàng, cúi đầu xuống, cắn lỗ tai của nàng nói:

- Thiền Thiền, còn thẹn thùng sao? Cô gia... A.

Còn chưa có nói xong, hắn đã che mắt, ngồi xổm ở trên mặt đất.

Hạ Thiền quay người chạy đến bên giường, cầm lên kiếm của mình, sau đó cúi đầu, bối rối chạy ra khỏi phòng.

Lạc Thanh Chu từ dưới đất đứng lên, dụi dụi con mắt, sửng sốt một chút, mới đi ra gian phòng, mặc vào giày, đi hậu hoa viên.

Bầu trời vẫn đang mưa li ti rơi lác đác.

Hậu hoa viên, trong lương đình.

Tần đại tiểu thư một bộ váy áo tuyết trắng đang an tĩnh ngồi ở chỗ đó, ngẩn người nhìn mưa phùn rả rích ngoài đình.

Bách Linh tựa ở trên cây cột bên cạnh, miệng cắn một cây tăm trúc trống không đã hết mứt quả, lại cúi đầu đếm lấy đầu ngón tay của mình.

Hạ Thiền chẳng biết đi đâu.

Lạc Thanh Chu lại tìm ở bốn phía, không có tìm thấy, trực tiếp che dù, đi vào đình nghỉ mát.

Bách Linh nhìn thấy hắn, lập tức ném đi tăm trúc, quyệt miệng hừ một tiếng, xoay người qua một bên, tức giận không để ý không hỏi hắn.

Tần đại tiểu thư thì quay đầu, nhìn về phía hắn.

Trong lương đình, đèn lồng treo đỏ.

Tia sáng mờ nhạt rơi vào trên gương mặt tuyệt mỹ không tì vết của nàng, cùng bên trên một thân váy áo tuyết trắng, giống như phong cảnh mê người nhất của vườn hoa trong đêm mưa.

Gió thu thổi động mái tóc của nàng, nàng thì lay động trái tim của mưa thu.

Mưa phùn hơi nghiêng, phiêu diêu chưa định.

Hai người đưa mắt nhìn nhau mấy giây, Lạc Thanh Chu dùng hai tay che đỉnh đầu, cản lại nước mưa, chạy tới đình nghỉ mát.

-Bộp bộp, bịch bịch...

Bọt nước văng khắp nơi bên trên bàn đá xanh.

Áo bào rộng rãi, vòng quanh mưa gió, đi theo hắn cùng một chỗ chạy vào đình nghỉ mát.

Váy áo thiếu nữ khẽ nhúc nhích, dung nhan như tuyết.

Một đôi con ngươi thâm thúy xinh đẹp vẫn như cũ lạnh lùng nhìn hắn.

Lạc Thanh Chu đứng đối diện nàng, phủ đi mưa gió trên người, cúi đầu gọi.

- Đại tiểu thư.

- Ừm.

Tần Khiêm Gia khẽ gật đầu, thu hồi ánh mắt, tiếp tục nhìn mưa nhỏ ngoài đình, không nói gì.

Lạc Thanh Chu nhìn về phía Bách Linh bên cạnh hỏi:

- Hạ Thiền đâu, đi gọi nàng qua đây, cô gia muốn giảng chuyện xưa.

- Hừ!

Bách Linh lúc đầu đang len lén nhìn hắn, gặp hắn nhìn mình, eo nhỏ nhắn uốn éo, quay lưng đi, hai tay bịt lấy lỗ tai, tức giận nói:

- Không nghe, không nghe...

Lạc Thanh Chu rất muốn hung hăng giáo huấn miệng của nàng một lần, bất quá có đại tiểu thư ở bên cạnh, đành phải lựa lời nhỏ nhẹ nói:

- Cô gia nơi này còn có mứt quả, ngươi có muốn hay không?

Bách Linh rất có cốt khí mà nói:

- Hừ, không muốn! Người ta về sau sẽ không còn muốn bất cứ vật gì của cô gia.

Lạc Thanh Chu nói:

- Vậy thì tốt quá, ta đi cho Hạ Thiền.

Nói xong, hắn lần nữa dùng hai tay che đỉnh đầu, chạy ra đình nghỉ mát, trực tiếp chạy vào trong phòng.

Bách Linh đứng tại chỗ mấy giây, lập tức xoay người nói:

- Tiểu thư, cô gia có thể đã chạy, ta đi bắt hắn trở lại.

Nói rồi lập tức đuổi theo.

Lạc Thanh Chu đi vào trong phòng, lại đi tiền viện, nhưng cũng không có tìm được Hạ Thiền.

Đang lúc nghi hoặc, Bách Linh ở sau lưng nói:

- Cô gia, Thiền Thiền đang ở trong gian phòng của ta. Ngươi vừa rồi có phải lại khi dễ nàng hay không?

Lạc Thanh Chu xoay người, nhìn nàng một cái, không có trả lời, lập tức đi đến gian phòng của nàng.

Bách Linh lập tức duỗi ra hai tay, ngăn ở ngoài cửa phòng:

- Cô gia, người ta còn không có cho phép ngươi đi vào đâu. Người ta là nữ hài tử, phòng riêng của nữ hài tử, không cho phép người khác tùy tiện đi vào.