Mộc di đi ra từ trong viện, mặt mũi tràn đầy nghi hoặc.
Nam Cung Mỹ Kiêu không có trả lời, quay đầu nhìn thoáng qua thi thể trong viện, nói:
- Dùng hóa thi phấn xử lý một chút, chúng ta đi.
- Vâng, tiểu thư.
Mộc di lại tiến vào tiểu viện.
Một lát sau.
Hai người đi ra hẻm nhỏ.
Lạc Thanh Chu một đường cẩn thận từng li từng tí, trước đi nhà tắm tắm rửa một cái, đổi thân quần áo sạch mới trở về đến Tần phủ.
Bên trong Trích Tiên cư.
Bách Linh đang ở bên trên hành lang nói chuyện cùng Tiểu Điệp, gặp hắn trở về, lập tức chất vấn:
- Cô gia, ngươi đã đi đâu? Có phải đi thanh lâu lêu lổng hay không? Tiểu Điệp cũng không dám nói cho ta biết. Ngươi...
Trong miệng nàng, im bặt mà dừng.
Lạc Thanh Chu lung lay mứt quả trong tay nói:
- Ta gặp ngươi đã lâu không có ăn kẹo hồ lô, cho nên ra ngoài mua cho ngươi mứt quả, nếu ngươi lại hoài nghi ta, về sau liền không có.
Bách Linh lập tức mặt mày hớn hở, mặt mũi vội vàng vẻ lấy lòng nói:
- Không nghi ngờ, về sau ta cũng không tiếp tục hoài nghi. Cô gia, ta muốn, nhanh cho ta!
Lạc Thanh Chu che dù, tiến vào hành lang, đem mứt quả đưa tới trong tay của nàng nói:
- Tới tìm ta làm gì?
Bách Linh không kịp chờ đợi trước cắn một viên, sau đó phồng lên má phấn, miệng mơ hồ không rõ mà nói:
- Ta đến thông báo cô gia một tiếng, thân thể tiểu thư không sao, cô gia đêm nay cần đi kể chuyện xưa cho tiểu thư nghe nha.
Lạc Thanh Chu nói:
- Biết.
Bách Linh vừa ăn, một bên đi đến phía sau hắn, có chút thất vọng nói:
- Cô gia chỉ mua một xâu thôi à?
Lạc Thanh Chu nói:
- Ta mỗi tháng lại không có tiền lương, nào có tiền mua nhiều, nếu không ngươi cho ta mượn một chút?
Bách Linh lập tức cầm lấy dù hoa, sau khi mở ra cười hì hì nói:
- Cô gia, ta muốn trở về bồi tiểu thư, đêm nay ngươi phải tới sớm một chút nha.
Dứt lời, vội vàng miễn cưỡng khen, chạy vào trong mưa.
Chờ đến cửa ra vào, nàng lại xoay người, lung lay mứt quả trong tay nói:
- Cô gia, thật chỉ mua cho ta sao?
Lạc Thanh Chu một mặt chân thành nói:
- Đương nhiên, cũng chỉ có ngươi, ngay cả Tiểu Điệp cũng không có.
Bách Linh nghe xong, lập tức cười tươi như hoa:
- Tạ ơn cô gia, cô gia thật tốt. Đợi đêm nay cô gia tới, ta sẽ đấm lưng bóp chân cô gia, là bóp chân đó nha, hì hì.
Nói xong, vui sướng rời đi.
Lạc Thanh Chu lại đứng một hồi, xoay người, lại từ sau lưng lấy ra hai chuỗi mứt quả, đưa tới trước mặt Tiểu Điệp, nói:
- Cho, ngươi.
Tiểu Điệp sững sờ, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc tiếp trong tay:
- Công tử, người vừa rồi lừa gạt Bách Linh tỷ tỷ?
Lạc Thanh Chu nói:
- Đương nhiên là lừa nàng, nha đầu kia vừa xấu tính lại vừa nói nhiều, không lừa nàng thì lừa ai.
Tiểu Điệp đột nhiên duỗi ra đầu ngón tay chọc chọc hắn, sau đó chỉ chỉ cửa chính.
Lạc Thanh Chu quay đầu nhìn lại.
Bách Linh một bộ phấn váy, đang cầm dù hoa, chẳng biết lúc nào đã đi mà quay về, đang cầm nửa chuỗi đường hồ lô, gương mặt xinh đẹp căng cứng, tức giận đứng ở ngoài cửa chính.
- Cô gia, người ta sẽ không thèm ăn thối mứt quả ngươi cho nữa! Hừ!
Nàng đột nhiên nức nở một tiếng, che che con mắt, quay người ô ô ô chạy đi.
Lạc Thanh Chu: - ...
Tiểu Điệp vội vàng đưa hai chuỗi mứt quả được cho tới trước mặt hắn:
- Công tử, nhanh đi dỗ dành Bách Linh tỷ tỷ, lấy hai chuỗi này đều cho nàng.
Lạc Thanh Chu đi vào trong phòng nói:
- Không cần để ý nàng, nàng đang giả khóc, còn cầm thật chặt mứt quả trong tay đây, đoán chừng lúc này đang ăn ngon ấy chứ.
- Thối cô gia, xấu cô gia, ở sau lưng nói nói xấu người ta, ta ghét ngươi!
Trên đường phía ngoài, Bách Linh một bên che dù đi tới, một bên nức nở, lại vừa ăn mứt quả còn lại trong tay.
Bất quá nàng lưu lại một viên cuối cùng.
Chờ trở lại Linh Thiền Nguyệt cung, nàng vào phòng, một bên đưa đầu lưỡi phấn nộn liếm láp một viên cuối cùng còn lại, một bên chậc lưỡi nói:
- Thật ngọt.
Hạ Thiền đang ngồi xổm trên mặt đất, vẻ mặt thành thật gấp xếp tấm thảm, chuẩn bị về gian phòng trải lên mặt đất.
Bách Linh gặp nàng không có phản ứng, lại đi đến trước mặt của nàng ngồi xuống, lại liếm lấy mấy ngụm, nói:
- Thiền Thiền, mứt quả rất ngọt đây, ngươi có muốn nếm thử hay không? Chỉ còn lại một viên cuối cùng, là cô gia chuyên môn ra ngoài mua cho ta.
Hạ Thiền ngẩng đầu nhìn một chút, nói:
- Nha.
Sau đó tiếp tục cúi đầu chăm chỉ làm việc.
Bách Linh chợt cảm thấy không thú vị, nhìn thảm nói:
- Còn chưa tới mùa đông mà, ngươi lót thảm làm gì?
Lập tức đột nhiên tỉnh ngộ.
- Có phải trải để cô gia đi hay không?
Hạ Thiền nghiêm túc hừ một tiếng, không có để ý nàng.
Bách Linh hừ hừ một tiếng, cắn xuống một viên mứt quả cuối cùng, đứng người lên rời đi, nói:
- Ta đi xem tiểu thư một chút.