Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 109: Sẽ khiến người ghét




- Vương Phác thì sao?

- Hắn sẽ đi theo xa xa, sau đó sẽ đích thân nghiệm chứng thi thể, hắn ở trong phủ gặp qua tiểu tử kia, chắc chắn nhận ra.

Vương thị cúi đầu xuống, trong tay cầm đèn lồng, nhìn ánh lửa chập chờn, thấp giọng nói:

- Ngươi cũng biết, Ngọc nhi đang chuẩn bị khảo thí, học viện Long Hổ vô cùng coi trọng phẩm chất mỗi người...

Vương Thành cúi đầu nói:

- Phu nhân yên tâm, việc này nếu thật có chỗ sơ suất, Vương Phác sẽ một người gánh chịu, nô tài lấy tính mạng mình đảm bảo.

Vương thị không nói gì thêm, xách đèn lồng rời khỏi.

Đi vài bước, lại nhìn phía trước nói:

- Nghe nói hắn ta có người muội muội? Để muội muội của hắn vào phủ đi, đến lúc đó có thể bồi Ngọc nhi cùng đi kinh đô.

Vương Thành nghe xong, trong lòng mừng rỡ, vội vàng nói tạ:

- Đa tạ phu nhân.

Vương thị vẻ mặt bình thản, chậm rãi rời khỏi.

Sáng sớm, ánh nắng rực rỡ.

Lạc Thanh Chu tỉnh lại, trong ngực còn ôm một nha đầu mềm mại.

Người kia mở to hai mắt, si ngốc nhìn hắn.

Đợi nhìn thấy hắn tỉnh lại, ngượng ngùng nói:

- Công tử, không phải nô tỳ lười, người đè tóc nô tỳ, nô tỳ không dậy được...

Lạc Thanh Chu nhìn lại, quả nhiên đang đè lên tóc dài đen nhánh của tiểu nha đầu này.

Nhưng đây nhất định không phải lý do nàng lười biếng không dậy sớm.

Rất muốn được công tử ôm như vậy, mãi mãi cũng không rời giường... .

Lạc Thanh Chu nhìn nàng ngượng ngùng, nghe được trong lòng nàng nói.

Tối hôm qua tiểu nha đầu này không thành thật.

Hai người ngủ cùng nhau, tiểu nha đầu này mặt nhỏ đỏ lên động tay động chân với hắn, còn muốn vào chăn mền biểu diễn cách tiểu Đào tỷ tỷ dạy nàng học nhạc khí cho hắn xem, bị hắn đè trong ngực.

Tuổi còn nhỏ, trong đầu suốt ngày không biết suy nghĩ cái gì, cũng chỉ nghĩ đến chuyện hầu hạ, lấy lòng hắn sao?

- Nên dậy rồi.

Lạc Thanh Chu không vuốt ve an ủi nàng nữa, vén chăn lên rời giường.

Sớm ra khỏi thành một chút, nói không chừng giữa trưa còn có thể kịp trở về.

Hắn còn muốn đi tiệm sách tìm một vài quyển liên quan tới thần hồn, thư tịch liên quan tới võ giả.

Lạc Thanh Chu mặc y phục, quay đầu nhìn về phía giường.

Tiểu nha đầu mặc áo lót màu xanh nhạt, lộ ra vai ngọc và da thịt tuyết trắng, đang ở trên giường mặc y phục, thấy hắn nhìn, ngượng ngùng cúi đầu, nhẹ nhàng cắn phấn môi, nhưng không có tránh né và che chắn, động tác mặc y phục cũng chậm lại.

Trước ngực đã to hơn chút.

Lạc Thanh Chu thu hồi ánh mắt, mặc y phục xong, trực tiếp đi ra ngoài múc nước lạnh trong giếng rửa mặt.

Rửa mặt xong, hai người đơn giản ăn bữa sáng.

Trước khi ra cửa, Tiểu Điệp cẩn thận từng li từng tí hỏi:

- Công tử, thật không cần nói với tiểu thư một tiếng sao?

Lạc Thanh Chu đóng lại cửa sân nói:

- Không cần.

Tiểu nha đầu nhìn thoáng qua sắc mặt của hắn, thở dài một hơi, vẻ mặt ảm đạm:

- Cũng đúng, nói cũng vô ích, tiểu thư sẽ không đi cùng chúng ta đâu.

Trong lòng nàng nói thầm: Công tử là ở rể, theo lễ cũng không hợp. Mà nghe nói công tử là đến xung hỉ cho đại tiểu thư và Nhị tiểu thư, người ta mới không có khả năng bồi công tử đi mấy chỗ như vậy đâu.

- Không sao đâu, hai người chúng ta là đủ rồi.

Lạc Thanh Chu vẻ mặt không quan trọng, ánh mắt nhìn về phía hoa mai đầu cành mới chớm nở, thấp giọng thì thào:

- Hơn nữa mẫu thân của ta, cũng không thích gặp người lạ.

Trong trí nhớ, nữ nhân gầy yếu kia rất đáng thương, vẫn luôn rất quái gở và tự tôn.

Lúc trước nếu không phải thôn bên ngọn núi nhỏ kia thực sự không sống được nữa, nàng cũng sẽ không mang theo hắn mặt dạn mày dày vào thành, đi cầu xin Thành Quốc phủ thương hại.

Lạc Thanh Chu suy nghĩ, dẫn theo Tiểu Điệp đi trước tìm Chu quản gia, muốn đóng con dấu lộ dẫn của Tần phủ.

Hiện tại Trưởng công chúa đang ở biên cảnh đánh trận, cách nơi này cũng không xa, cho nên Mạc Thành đối với người ra vào thành trì quản lý rất nghiêm.

Ra khỏi thành có lẽ không cần thứ này, nhưng là lúc vào thành nhất định phải có, hoặc là có người quen dẫn vào, nếu không rất khó vào.

Chu quản gia rất vui vẻ đóng dấu cho hắn, cũng dặn dò:

- Cô gia ra khỏi thành, nhớ kỹ đừng rời xa đại lộ, tế bái xong, mau chóng trở về. Trước khi trời tối, nhất định phải về thành, không thể lưu lại ngoài thành.

Lại hỏi:

- Cô gia cần mang mấy hộ vệ không?

Lạc Thanh Chu nói miễn, cầm giấy thông hành, cáo từ rời đi.

Đối phương cũng chỉ là khách khí một chút.

Hộ vệ Tần phủ cũng không nhiều, ngoại trừ phải bảo vệ Tần Văn Chính đi sớm về trễ ra, còn phải bảo hộ những gia quyến khác, còn đi tuần tra sản nghiệp Tần gia, Làm sao xa xỉ đến mức bồi một tên ở rể như hắn đi viếng mộ.

Người nếu như không có tự mình hiểu lấy, ở đâu cũng sẽ khiến người ghét, khiến người khác e ngại.

Lạc Thanh Chu dẫn Tiểu Điệp ra khỏi phủ, trước đi cửa hàng mua giấy tiền để tế bái, sau đó đi ngã tư đường tìm một chiếc xe ngựa, nói giá xong thì lên xe.