Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 110: Kiên nhẫn chờ đi




Bây giờ hắn còn 270 lượng bạc, ngồi xe ngựa vẫn đủ.

Phần mộ mẫu thân ở eo núi Tử Hà ngoài thành nam, khoảng cách nội thành chí ít mất bảy tám cây số.

Nếu đi bộ, không biết đến khi nào mới tới.

Hắn thì không quan trọng, nhưng Tiểu Điệp sẽ đi không nổi.

Đến lúc đó còn phải giữ lại một chút khí lực leo núi.

Nhà giàu sang và người có quyền thế, đều có khu vực phần mộ riêng, mà nghèo và lẻ loi như hắn, cũng chỉ có thể chôn mẫu thân trên núi hoang không người hỏi thăm.

Cho dù là đất đai chân núi, cũng là vật có chủ.

Nhớ năm đó, phụ mẫu Minh Thái Tổ qua đời, cũng không chỗ an táng, vẫn là một địa chủ hảo tâm nhường cho một miếng đất mới có thể an táng phụ mẫu.

Niên đại này, còn sống khó, chết cũng khó, thậm chí không chỗ an táng.

Lạc Thanh Chu ngồi trong xe ngựa, một đường suy nghĩ.

Tiểu Điệp ngồi bên cạnh, dùng nắm tay nhỏ khéo léo đấm chân giúp hắn, thỉnh thoảng giương mắt vụng trộm liếc hắn một cái, tựa hồ muốn nhìn một chút hắn có đau lòng vì nhớ tới mẫu thân không, nếu có cũng có thể an ủi vài câu.

Xe ngựa chở hai chủ tớ, lắc lư ra khỏi thành.

Cửa thành có binh sĩ mặc giáp đứng gác, nhưng cũng không kiểm tra.

Mà lúc xe ngựa bọn họ vừa ra khỏi thành không lâu, đằng sau lại một chiếc xe ngựa đi theo ra khỏi thành, không xa không gần đi trên quan đạo (đường do nhà nước làm) phía sau.

Trên đường có không ít người buôn bán nhỏ, ngươi tới ta đi, cũng vì mưu sinh mà bôn ba vất vả.

Niên đại này, đại đa số người bận rộn, đều chỉ mong một nhà mấy miệng ăn không bị chết đói.

Về phần muốn mỗi ngày đều có thể ăn no, hoàn toàn là hi vọng xa vời.

So với những người ở tầng lớp dưới cùng mà nói, hai chủ tớ Lạc Thanh Chu đã sống rất khá.

Xe ngựa lắc lư sàng sàng chạy rất nhanh trên quan đạo.

Phu xa đánh xe tựa hồ vội vã đón khách hàng tiếp theo, roi trong tay múa bay lên, ba ba ba quất trên mông con ngựa.

Mặt trời lên đến đỉnh đầu, tốc độ xe ngựa dần dần chậm lại.

Bên ngoài truyền đến tiếng của phu xa đánh xe:

- Công tử, sắp tới, chuẩn bị xuống xe thôi!

Lạc Thanh Chu tỉnh táo lại, vén mép rèm, nhìn về phía ngoài.

Không khí tươi mát mà lạnh lẽo đập vào mặt, một dãy núi rừng xanh um tươi tốt nguy nga xuất hiện trước mắt.

Trên núi tuyết trắng còn chưa bao phủ hết, xa xa còn có thể nhìn thấy sườn núi phủ tuyết .

Xe ngựa rất nhanh dừng ở ngã ba đường chỗ chân núi.

Lạc Thanh Chu dẫn Tiểu Điệp xuống xe, nói tiếng cảm ơn với phu xa đánh xe, cầm đồ theo đường nhỏ lên núi.

Xe ngựa quay đầu xe, phu xa đánh xe nhìn hai chủ tớ gầy yếu, nhịn không được nhắc nhở:

- Công tử, phải về sớm đó, trên núi cẩn thận có dã thú ẩn nấp, tốt nhất đi đại lộ.

Nói xong, “ba” một tiếng, roi da quất trên mông ngựa, từ từ rời khỏi.

- Công tử, để nô tỳ cầm đi.

Tiểu Điệp tay không, có chút xấu hổ.

Lạc Thanh Chu không đưa cho nàng, nhìn phía trước nói:

- Leo núi cho tốt, chút nữa đừng để ta cõng ngươi là được.

Tiểu Điệp mân mê cái miệng nhỏ nhắn nói:

- Công tử xem thường người ta, năm ngoái, năm trước, nô tỳ đều là một mình đi lên đây đó.

Lập tức nhịn không được cười nói:

- Công tử lúc ấy rất yếu, đi mấy bậc thang thì muốn nghỉ ngơi một hồi, còn muốn nô tỳ vịn mới có thể đi lên đó.

Lạc Thanh Chu nghĩ đến cảnh tượng trong trí nhớ, trong lòng không khỏi âm thầm thổn thức.

Lúc ấy bộ dáng yếu đuối kia, đừng nói Đại phu nhân cố ý hại hắn, chỉ sợ không ai hại hắn, hắn cũng sẽ thường xuyên sinh bệnh.

May mắn, xưa đâu bằng nay.

Lần này khuất nhục ở rể, có thể nói là cứu được mệnh hắn và Tiểu Điệp.

- Công tử, đại tiểu thư vẫn không có nói với người câu nào sao?

Cách xa Tần phủ, ở nơi không người này, tiểu nha đầu mới dám hỏi chuyện vị Tần đại tiểu thư kia.

Lạc Thanh Chu nhẹ gật đầu, vẻ mặt bình tĩnh.

Tiểu Điệp thở dài một hơi, nhìn hắn một cái, nhịn một chút, vẫn nhịn không được:

- Công tử, người nói tiểu thư có thể hay không thật là... là...

- Có phải câm điếc hay không, có phải đồ đần hay không, cũng không sao cả.

Lạc Thanh Chu hững hờ trả lời.

Tiểu Điệp cau mày, thấp giọng nói:

- Nhưng công tử vẫn phải sinh tiểu hài tử, nếu như tiểu thư là... Là...

- Không cùng nàng ta sinh.

Lạc Thanh Chu đột nhiên quay đầu nhìn nàng, cười nói:

- Cùng Tiểu Điệp nhà ta sinh là được rồi.

Khuôn mặt nhỏ Tiểu Điệp lập tức đỏ lên, thẹn thùng nói:

- Công tử... Người ta đang nói chuyện nghiêm chỉnh đó.

Lạc Thanh Chu hơi thu lại nụ cười, nhìn phía trên nói:

- Ta cũng đang nói chính sự.

Yên lặng một lát, lại chậm rãi nói:

- Tiểu Điệp, kiên nhẫn chờ đi, chờ công tử có bản lĩnh sẽ dẫn ngươi rời khỏi. Chúng ta sau này sẽ có nhà của mình, phòng ốc của mình, cuộc sống của mình, cũng không phải tiếp tục ăn nhờ ở đậu, nhìn sắc mặt của người khác mà sống nữa. Công tử phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình, Tiểu Điệp phụ trách xinh đẹp như hoa, sinh thêm tiểu hài, ngươi có chịu không?