Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 108: Nô tỳ thật hạnh phúc




Lạc Thanh Chu cách ra mấy bước, không nhìn nàng.

Bách Linh lại gần sát hắn, có chút ủy khuất nói:

- Cô gia, vừa rồi ở ngoài, ngươi cũng không phải như vậy. Ngươi ép sát người ta vào tường, thiếu chút nữa hôn người ta rồi.

Kiếm quang thu lại, cánh hoa bay tán loạn.

Thiếu nữ kia đứng vững, bảo kiếm trở vào bao, hai con ngươi lạnh như băng nhìn lại.

Bách Linh lập tức lại dịu dàng nói:

- Cô gia, vừa rồi ở ngoài, ngươi dán lên thân thể của ta ngửi ngửi, nói ta thơm quá, rất ngọt, là nói thật sao?

Lạc Thanh Chu nhìn nàng một cái, không có trả lời, đi tới cửa tròn.

Bách Linh vội vàng kêu:

- Cô gia, ngươi có phải quên chuyện gì hay không?

Lạc Thanh Chu cũng không quay đầu lại, nói:

- Không có.

Bách Linh nhắc nhở:

- Cô gia vừa rồi ở ngoài không phải nói với ta, ngươi có lời muốn nói với tiểu thư sao?

Lạc Thanh Chu dừng lại, quay đầu nhìn nàng.

Hắn nhớ tới lúc đến Tiểu Điệp nhắc nhở hắn.

- Công tử, Bách Linh tỷ tỷ đã nói như vậy, vậy chính là... chính là tiểu thư muốn cùng phòng với người, người nhất định phải chủ động nói nha.

Lạc Thanh Chu nhìn thân ảnh tuyết trắng trong lương đình một chút, lại thu hồi ánh mắt, nhìn về phía thiếu nữ nháy nháy đôi mắt xinh xắn với hắn.

Hắn nhớ tới cỗ mùi thơm thiếu nữ quen thuộc kia ở ngoài cửa vừa rồi, và thiếu nữ dưới ánh trăng kia thẹn thùng động lòng người.

Trong viên yên tĩnh.

Hắn nói:

- Không có lời nào, chỉ là vấn an đại tiểu thư.

Nói xong, chắp tay, ra cửa, rất nhanh biến mất nơi góc rẽ.

Bách Linh sửng sốt tại chỗ một hồi, xoay người, nhìn về phía thân ảnh trong lương đình, rồi nhìn về phía thân ảnh cầm kiếm dưới cây mai, lạnh lẽo như sương, nhún vai, lẩm bẩm:

- Còn có người sẽ từ chối...

Không có người đáp lại.

Trong hoa viên, lần nữa khôi phục yên tĩnh.

Lạc Thanh Chu trở lại tiểu viện, Tiểu Điệp đang ngồi trong viện, chậu gỗ đặt trước mặt.

Trong chậu đặt con cá kia.

Tiểu nha đầu cầm dao phay trong tay, trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú non nớt tràn đầy xoắn xuýt.

Nhìn thấy hắn trở về, vội vàng đứng lên vẻ mặt đau khổ nói:

- Cô gia, nô tỳ vẫn không dám giết...

Lạc Thanh Chu không khỏi bật cười, đi qua cầm dao phay trong tay nàng, nói:

- Đi đốt lò đi.

- Dạ.

Tiểu Điệp vội vàng chạy vào phòng bếp.

Lạc Thanh Chu ngồi xuống, thuần thục cạo vảy cá, cắt vây cá, rạch bụng lấy nội tạng.

Rất nhanh dọn dẹp sạch sẽ.

Dùng nước sạch rửa mấy lần rồi đi vào phòng bếp, đặt vào chậu sạch, bỏ gia vị vào ướp.

Sau đó giúp đỡ tiểu nha đầu nhóm lửa.

Không bao lâu, trong tiểu viện bay ra mùi cá nướng thơm phức.

Tiểu Điệp lúc đầu không đói bụng.

Vừa rồi còn nói:

- Công tử, con cá thật đáng thương, nô tỳ sẽ không ăn.

Nhưng mùi cá nướng bay ra khiến nàng ngồi bên cạnh chảy cả nước miếng, sờ bụng nói:

- Công tử, con cá thật lớn, công tử một mình ăn sẽ dễ đau bụng, chút nữa nô tỳ giúp người ăn.

Lạc Thanh Chu cố ý nói:

- Ta một mình có thể ăn hết, ngươi trở về phòng thêu hoa đi.

Tiểu nha đầu vểnh vểnh miệng nhỏ, giả bộ như không nghe thấy, tiếp tục ở bên cạnh nuốt nước bọt, bộ dáng thèm chảy nước miếng.

Con cá rất nhanh nướng chín.

Lạc Thanh Chu cầm xuống, để nguội một chút, rửa tay, dùng tay xé phần thịt mềm trên bụng cá xuống, bỏ vào chén tiểu nha đầu, nói:

- Ăn đi.

Nói xong, hắn hai tay cầm con cá không có bụng, bắt đầu ăn say sưa ngon lành.

Tiểu Điệp bưng bát, đỏ mắt nói:

- Công tử...

Lạc Thanh Chu ngẩng đầu nhìn nàng nói:

- Sao vậy?

Tiểu Điệp đưa tay lau lau nước mắt sắp tràn ra, lắc đầu nói:

- Không, không có gì, nô tỳ chẳng qua là cảm thấy, thật vui vẻ, thật hạnh phúc.

Lạc Thanh Chu cười cười, cúi đầu tiếp tục ăn cá:

- Vui vẻ là được rồi, hạnh phúc là tốt. Người sống, không phải vì vui vẻ và hạnh phúc sao.

- Ừm.

Tiểu Điệp nén nước mắt, cúi đầu bắt đầu ăn.

Ăn một miếng, liếc hắn một cái, trong lòng âm thầm quyết định: Vì công tử, ta nhất định phải làm cho cái kia của mình lớn hơn, nhất định phải học tập tiểu Đào tỷ tỷ cho tốt... Học tập bản lĩnh.

Dưới ánh trăng, công tử tuấn nhan như ngọc, lại rất ôn nhu.

Nàng lại si ngốc nghĩ đến:

- Đêm nay... Đêm nay hầu hạ công tử đi... Công tử đối với ta tốt như vậy, ta không thể báo đáp, chỉ có dùng cách tiểu Đào tỷ tỷ dạy ta... Để công tử vui vẻ... Tiểu Điệp, cố lên!

Gió đêm nhẹ phẩy, lá cây sàn sạt.

Hậu viện Thành Quốc phủ, hành la g dài cửu khúc.

Đại phu nhân Vương thị cầm theo đèn lồng, từ thư phòng Lạc Diên Niên đi ra, đứng chỗ lan can đỏ ngoài hành lang, mắt nhìn về phía trước.

Bụi cây bên cạnh khẽ nhúc nhích.

Nhị quản gia Vương Thành xuất hiện, thấp giọng nói:

- Người của ta vẫn trông coi chỗ đó, ngoại trừ lần trước hắn đi tiệm sách một lần ra, cũng không ra khỏi cửa nữa. Một tháng vừa đúng, đoán chừng chính là hai ngày này.

Vương thị nhìn nơi khác, mặt trầm như nước:

- Mấy người?

Vương Thành cung kính nói:

- Năm, đều là kẻ liều mạng, một người trong đó còn là võ giả. Đối phó tiểu tử kia, dư sức.