Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 1088: Coi chừng, vôi này có độc! (3)




- Oanh!

Hắn còn chưa kịp phản ứng, một thân ảnh đột nhiên tựa như tia chớp bắn nhanh mà đến, nặng nề mà đụng vào trên lưng bên phải hắn, trực tiếp đem hắn đụng bay ra ngoài.

Lập tức, đạo thân ảnh kia rơi xuống đất, cánh tay duỗi ra, vừa tiếp nhận thiếu nữ đang bay tới, ôm nàng lui về sau xoay tròn hai vòng, mới vững vàng đặt nàng ở trên mặt đất.

- Tiểu thư!

Phụ nhân ở bên trong góc đang bị hai người vây công quay đầu nhìn thoáng qua, lập tức sững sờ.

Trên mặt nam tử cứu được tiểu thư nhà nàng vậy mà cũng mang theo một tấm mặt nạ động vật, có chút tương tự với mặt nạ mà tiểu thư nhà nàng đang đeo trên mặt.

Khác nhau chỉ là, tiểu thư nhà nàng mang mặt nạ chính là Bạch Hổ, mà trên mặt nam tử kia mang là… Hắc Hổ...

- Tích đáp, tí tách...

Nước mưa thuận mái hiên nhỏ xuống, đập bên trên bàn đá xanh tạo ra tiếng vang thanh thúy.

Giống như đang đánh vào trong lòng Nam Cung Mỹ Kiêu.

Giờ khắc này, hết thảy ồn ào náo động bốn phía giống như đều trở nên yên tĩnh dị thường.

Nàng đứng dưới mái hiên, một tay cầm roi da, một tay cầm một chùm vôi còn chưa kịp tung ra, kinh ngạc nhìn thân ảnh bên cạnh đang nắm cả vòng eo người nàng.

Nhưng này người không có nhìn nàng.

Hắn xông về cửa chính, như mũi tên nhọn bắn ra, một quyền đánh cho tên nam tử đang muốn chạy ra cửa chính quỳ trên mặt đất.

Cổ đứt gãy, trong nháy mắt mất mạng.

Hắn lại xông về những người khác.

- Võ Sư trung kỳ, đi mau!

Mấy người khác đều bị hù sợ vỡ mật, hốt hoảng mà chạy trốn.

- Oanh! Oanh! Oanh!

Nhưng sau khi vài tiếng bạo hưởng cùng mấy đầu lôi điện hiện lên, mấy tên nam tử đều ngã trên mặt đất, có đầu bạo liệt, có trước ngực lõm, có phía sau lưng sụp đổ, đều chết thảm tại chỗ.

Bên trong một góc bên cạnh, tên nam tử có được thực lực Võ Sư sơ kỳ vừa rồi bị hắn đụng bay ra ngoài, một bên lui lại trên mặt đất, một bên sắc mặt trắng bệch run giọng nói:

- Ngươi... Ngươi không thể giết ta, ta là...

- Ầm!

Một quyền qua đi, xương mặt hắn sụp đổ, co quắp mấy lần trên mặt đất, một mệnh ô hô.

Trong viện, lập tức an tĩnh lại.

Thân ảnh mang theo mặt nạ Hắc Hổ ra tay tàn nhẫn, đứng ở trong mưa, tả hữu tra xét một phen, gặp không còn ai khác sống, lập tức đi đến trước những thi thể này, bắt đầu không coi ai ra gì sờ khắp trên người bọn hắn.

Nam Cung Mỹ Kiêu đột nhiên mở miệng nói:

- Tốt nhất đừng lấy đồ của bọn hắn, nơi này là kinh đô, không phải Hắc Mộc lâm, bọn hắn cũng không phải người bình thường. Người quan phủ có rất nhiều phương pháp có thể tìm kiếm theo vật, cho dù là một viên kim tệ có số hiệu khác biệt.

Vừa nghe lời này, thân ảnh mang theo mặt nạ Hắc Hổ lập tức rút tay trở về, nhưng lại chưa liếc nhìn nàng một cái, xoay người rời đi về phía cửa chính.

Nam Cung Mỹ Kiêu đột nhiên gọi.

- Sở Phi Dương!

Thân ảnh kia dừng lại một chút, quay đầu, dùng âm thanh khàn khàn nói:

- Sở Phi Dương là ai? Cô nương nhận lầm người rồi?

Nam Cung Mỹ Kiêu nhìn chằm chằm con mắt hắn lộ ra trong mặt nạ, nói:

- Vậy ngươi vừa rồi vì sao muốn cứu ta?

Thân ảnh kia cười thô to một tiếng:

- Bởi vì cô nương có vóc người đẹp, kìm lòng không được.

Nam Cung Mỹ Kiêu lại nhìn hắn chằm chằm trong chốc lát, giơ tay lên, chậm rãi bóc trên mặt mặt nạ, nói:

- Gương mặt ta cũng rất xinh đẹp.

Đạo thân ảnh kia nhún vai, không nói gì thêm, bước nhanh đi đến cửa chính.

Vừa muốn đi ra ngoài, Nam Cung Mỹ Kiêu đột nhiên lại nói:

- Ngươi đã cảm thấy thân hình của ta tốt, vậy ngươi tới đây, ta có thể để ngươi sờ một chút.

Ngừng một chút, lại nói:

- Sờ chỗ nào đều có thể.

Thân ảnh kia quay đầu cười lạnh nói:

- Ngươi một tay cầm roi, một tay cầm vôi, ngươi nghĩ ta là kẻ ngu?

Nói xong, bước nhanh rời đi, không quay đầu lại nữa.

Nam Cung Mỹ Kiêu dừng tại chỗ một chút, đột nhiên đuổi theo, đứng chỗ cửa ra vào nhìn bóng lưng hắn, la lớn:

- Sở Phi Dương, ngươi chính là đồ đần! Kẻ ngu lớn nhất thiên hạ!

Người kia rất nhanh biến mất ngoài cửa ngõ xa xa.

Nam Cung Mỹ Kiêu lại đứng ở ngoài cửa ra vào nửa ngày, chậm rãi buông tay ra, bột màu trắng từ ngón tay chậm rãi vẩy xuống, rơi xuống một chỗ.

Đây không phải là vôi, mà là bột mì.

Nàng đích xác muốn vung hắn một mặt, lại cho hắn một roi, sau đó nói cho hắn biết:

- Thù ta đã báo, oán cũng đã báo, về sau, chúng ta cũng không thấy nữa.

Thế nhưng, hắn cũng không có cho nàng cơ hội.

- Quận chúa, người kia đến cùng là ai? Cảnh giới Võ Sư trung kỳ, ra tay tàn nhẫn như vậy, người trong viện toàn bộ đều bị hắn giết hết, còn chuẩn bị cướp sạch bọn hắn là người ở sau lưng chúng ta sao? Là chuyên môn tới giúp chúng ta? Mặt nạ trên mặt hắn làm sao cùng người…