Lạc Thanh Chu không có tâm tình nói đùa với nàng, nhíu nhíu mày lại nói:
- Ngươi xác định nàng bởi vì ta mới muốn gia nhập Lăng Tiêu tông?
Đao tỷ gật đầu nói:
- Tuyệt đối là như thế, lấy thân phận địa vị của nàng, không cần gia nhập Lăng Tiêu tông. Nếu nàng muốn tu luyện, có thể trực tiếp tiến vào Long Hổ học viện.
Hai người che dù, vừa đi bên cạnh vừa trò chuyện.
Lạc Thanh Chu nghi ngờ nói:
- Hẳn là sẽ không vì ta đâu, nàng tối hôm qua không phải để ngươi báo cho ta, cũng không thấy nữa sao?
Đao tỷ không nhịn được cười một tiếng, quay đầu nhìn về phía hắn nói:
- Lạc giải nguyên, không nghĩ tới ngươi có tài hoa như vậy lại không hiểu lòng của nữ nhân. Nàng càng nói như vậy, chính là càng quan tâm ngươi. Hôm qua có khả năng chỉ là nói trong cơn tức giận, nhưng sau khi trở về nghĩ lại, lại không nỡ, nhưng lại mất hết mặt mũi tìm ngươi, thế là muốn trực tiếp tiến vào tông môn chúng ta, mỗi ngày nhìn thấy ngươi. Ngươi thử tưởng tượng coi, đúng hay không?
Lạc Thanh Chu không khỏi buồn cười nói:
- Sư tỷ, ngươi đã yêu đương qua ai rồi sao?
Nụ cười trên mặt Đao tỷ trì trệ, hừ lạnh nói:
- Không có yêu đương qua, chẳng lẽ không biết phân tích? Tốt xấu gì ta cũng là nữ nhân, ta tự nhiên rõ ràng tâm tư của nữ nhân hơn ngươi.
Lạc Thanh Chu nhìn nàng nói:
- Ý của ngươi là nói, nàng thích ta?
Mặt mũi Đao tỷ tràn đầy kinh ngạc nhìn hắn.
- Chẳng lẽ ngươi không biết?
Lạc Thanh Chu khó hiểu nói:
- Thế nhưng vì cái gì? Ta lúc đầu mỗi lần gặp nàng, đều sẽ không chút lưu tình đánh nàng một trận, thậm chí còn nhục nhã nàng, nàng hẳn là hận ta mới đúng?
Đao tỷ lập tức hiếu kỳ nói:
- Làm sao nhục nhã? Nói nghe một chút.
Lạc Thanh Chu gặp nàng một mặt bát quái (nhiều chuyện), không có lại tiếp tục cái đề tài này, nói:
- Không trò chuyện về nàng, vẫn là tâm sự chuyện tu luyện đi. Không phải nói mỗi tháng đều muốn nộp lên một con yêu thú sao? Chúng ta lúc nào đi Vân Vụ sơn mạch?
Đao tỷ nghĩ nghĩ, nói:
- Cũng sắp rồi, chờ sư phụ phân phó.
Hai người nói chuyện, rất mau đến võ quán.
Trên trời còn đang mưa.
Nhiếp Vân Dung cùng Ngôn Mai hôm nay không có tới.
Phùng Vân Tùng cùng Trương Viễn Sơn thì trần trụi nửa người trên, ở trong mưa đánh quyền.
Hà Dương thì đang tu luyện trong luyện võ tràng hậu viện.
Lạc Thanh Chu cùng Đao tỷ đi chào hỏi Tôn Giang, đang muốn đi tu luyện, Tôn Giang đột nhiên nhìn hai người nói:
- Linh nhi, Phi Dương, các ngươi mỗi sáng sớm đều cùng đi, ban đêm cùng về, là ở cùng một chỗ à?
Đao linh vội vàng nói:
- Sư phụ, ta và Sở sư đệ chỉ là cùng đường, cũng không có ở cùng một chỗ.
Tôn Giang lại hỏi:
- Là một đôi sao?
Đao tỷ lập tức cúi đầu nói:
- Không phải, ta và Sở sư đệ chỉ là bằng hữu và quan hệ sư tỷ đệ.
Tôn Giang nhẹ gật đầu, nói:
- Ta nghe Vân Tùng bọn hắn nói, hai người các ngươi mặc kệ là sáng sớm tới đây, vẫn là lúc khuya về nhà, ngay cả ban ngày tu luyện đều ở cùng một chỗ. Nếu như các ngươi thích lẫn nhau, sư phụ cũng sẽ không nhiều nói cái gì, chỉ là lúc tu luyện, không thể phân tâm. Các ngươi tới nơi này là để tu luyện, không phải tới đây nói chuyện yêu đương, sư phụ sợ các ngươi chậm trễ tu luyện của nhau, cho nên mới nhắc nhở các ngươi.
Đao tỷ lập tức đỏ mặt, cúi đầu nói:
- Sư phụ yên tâm, ta và Sở sư đệ đều sẽ hảo hảo tu luyện, tuyệt không dám lười biếng.
Tôn Giang lúc này mới nhẹ gật đầu, nói:
- Tốt, đi thôi.
Hai người đi ra từ trong nhà, nhìn nhau, không khỏi đều nở nụ cười.
Đao tỷ nhún vai một cái nói:
- Xem ra chúng ta đi quá gần, từ hôm nay trở đi, ta không đi cùng với ngươi tu luyện nữa. Ta đi tiền viện, ngươi đi luyện võ tràng bên phải, có việc tới tìm ta.
Lạc Thanh Chu nhẹ gật đầu, đi luyện võ tràng bên phải.
Hôm nay hắn chuẩn bị trước tu luyện nửa ngày nội công tâm pháp, sau đó lại luyện quyền ép khô lực lượng trong cơ thể, rèn luyện từng cái huyệt khiếu cùng nội tạng, hai cái đều tốt.
Sắp đến buổi trưa, Bách Linh mới rời giường.
Đợi nàng đi đến gian phòng của Hạ Thiền, phát hiện chăn ga trên giường đều bị đổi, chỉ có gối đầu không có đổi.
Bên trên hành lang phía ngoài truyền đến âm thanh đổ nước.
Nàng ngẩn người, đi ra khỏi phòng, đi tới bên trên hành lang.
Hạ Thiền đang ngồi xổm trên mặt đất, vẻ mặt thành thật xoa giặt cái yếm cùng váy áo trong chậu gỗ, chăn ga đã được giặt sạch, phơi ở một bên khác trên hành lang.
Bách Linh đi qua, ngồi xuống bên cạnh nàng, ánh mắt nhìn nội y nàng đang giặt trong tay, mặt mũi tràn đầy tò mò hỏi:
- Thiền Thiền, hôm nay trời mưa, ngươi làm gì muốn giặt chăn mền và quần áo?
Hạ Thiền cúi đầu xoa giặt quần áo, không có trả lời, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lại không tự giác bò lên trên hai vết đỏ ửng.