Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 1085: Lá thư bỏ vợ đâu rồi? (2)




Bách Linh đột nhiên lại cười hì hì nói:

- Đúng rồi Thiền Thiền, tối hôm qua ngươi ngủ có ngon không? Cô gia có ở nơi đó bồi tiếp ngươi hay không?

Hạ Thiền vẫn như cũ cúi đầu, không có trả lời.

Bách Linh lập tức cả giận nói:

- Giỏi cho thối cô gia, khẳng định thừa dịp ta không ở đó lại vụng trộm chạy trốn! Ghê tởm.

Nói rồi đột nhiên đứng người lên, khí thế hung hăng nói:

- Ta đi tìm hắn tính sổ.

Hạ Thiền cuống quít ngẩng đầu nói:

- Đừng, đừng đi.

Bách Linh dừng bước lại, nhìn nàng nói:

- Vì cái gì đừng đi? Chính hắn tối hôm qua nói phải bồi ngươi một đêm, kết quả vậy mà vụng trộm chạy trốn, hừ, ta muốn đi chất vấn hắn một chút.

Gương mặt Hạ Thiền xinh đẹp đỏ lên, cắn cắn môi phấn, thấp giọng nói:

- Hắn, hắn không đi.

- Ồ?

Bách Linh nghe xong, lại ngồi xổm xuống, mặt tươi cười nói:

- Không đi sao? Tối hôm qua cô gia có phải ngồi trên ghế một đêm hay không?

Hạ Thiền cúi đầu xuống, tiếp tục xoa giặt quần áo, không nói gì thêm.

Bách Linh đột nhiên lại nói:

- Chẳng lẽ không phải ở trên ghế, mà là ở trên giường? À Thiền Thiền, tối hôm qua ta nằm mơ nghe được chiếc giường kẹt kẹt kẹt kẹt một mực vang vọng đây, là có người làm gì ở trên giường hả? Là giường của ta đang vang hay là giường của ngươi vang lên?

Hạ Thiền chăm chú cúi đầu, thấp giọng nói:

- Ngươi...

Bách Linh: - ...

- Phốc phốc...

Nàng cười khúc khích, nói:

- Giường của ta sao? Thế nhưng ta ngủ rất ngon nha, sao nó lại vang đây?

Hạ Thiền tiếp tục cúi đầu giặt giũ quần áo, không tiếp tục để ý đến nàng.

Bách Linh còn muốn tiếp tục lại đùa nàng vài câu, trong phòng đột nhiên truyền đến một đạo âm thanh thanh lãnh:

- Bách Linh.

Bách Linh nghe xong, vội vàng đứng người lên, chạy vào trong phòng, hỏi:

- Tiểu thư, thế nào?

Tần Khiêm Gia mặc một bộ váy ngủ đơn bạc màu xanh nhạt, dưới váy lộ ra hai đoạn bắp chân tiêm tú tuyết trắng như ngọc, mái tóc đen nhánh xõa sau lưng và trước ngực nâng lên, nhìn là biết mới ngồi dậy từ trên giường, nhưng gương mặt không tì vết và khí chất vẫn như cũ tuyệt mỹ không gì sánh được.

Trong tay nàng cầm một quyển sách, chân mày có chút nhíu lại, trên gương mặt thanh lãnh mà tuyệt mỹ lộ ra một tia nghi ngờ, dừng một chút, hỏi:

- Bách Linh, có phải ngươi có chuyện gì giấu diếm ta hay không?

Bách Linh nghe vậy sững sờ, lập tức kiên quyết lắc đầu:

- Không có, tuyệt đối không có. Tiểu thư, nếu ta có chuyện giấu diếm người, ta chính là chó con.

Lập tức đột nhiên lại nói:

- Tiểu thư, là chuyện tối ngày hôm qua sao? Ta cũng còn chưa kịp bẩm báo cho người đây, tối hôm qua cô gia thật quá phận, vậy mà khi dễ Thiền Thiền ròng rã cả một...

Tần Khiêm Gia giương lên sách trong tay, thần sắc nhàn nhạt nhìn nàng.

Bách Linh ngẩn người, ngừng trong miệng, ánh mắt nhìn về phía thư tịch trong tay nàng.

Bìa sách kia có viết bốn chữ lớn: « Đại Viêm Lễ Pháp ».

Bách Linh vẫn như cũ một mặt mê mang:

- Tiểu thư, sách này thế nào? Đây là nhị tiểu thư đưa tới mà, nếu tiểu thư thích, ta lại đi tìm nhị tiểu thư xin thêm mấy quyển.

Tần Khiêm Gia có chút cau mày, nhìn nàng chằm chằm chỉ chốc lát, đột nhiên hỏi:

- Là hưu thư kia đâu? Lấy ra ta xem một chút.

- Hưu thư?

Bách Linh nghe vậy giật mình, nói:

- Là hưu thư của tiểu thư và cô gia à? Giống như đang ở chỗ nhị tiểu thư nơi đó, tiểu thư muốn...

Đột nhiên, trong miệng nàng ngừng lại, ánh mắt lần nữa nhìn về phía quyển « Đại Viêm Lễ Pháp » trong tay tiểu thư nhà mình.

Lúc chạng vạng tối.

Mưa thu rả rích, vẫn như cũ rơi li ti không ngừng.

Lạc Thanh Chu đưa Đao tỷ đến ngõ hẻm Thập Bát về sau, liền cầm ô giấy dầu về nhà.

Lúc xuyên qua một đầu hẻm nhỏ, nhìn thấy một tiểu nữ hài đang núp ở dưới mái hiên bán mứt quả, thân thể gầy yếu run lẩy bẩy trong gió thu băng lãnh.

Lạc Thanh Chu không khỏi nghĩ tới nữ hài trong nhà.

Hắn đi qua hỏi giá tiền, lấy ra bạc vụn, trực tiếp mua hết cán gỗ nàng đang cắm đầy mứt quả lấy đi.

Tiểu nữ hài cầm bạc, ngơ ngác đứng tại chỗ, thẳng đến khi bóng lưng của hắn biến mất ở trong mưa gió phía xa mới kịp phản ứng, vui vẻ cầm bạc vụn về nhà.

Lạc Thanh Chu một tay che dù, một tay khiêng cây gỗ cắm đầy mứt quả, tiến lên ở trong mưa gió, khi thì nghiêng đầu cắn một viên, ở trong miệng chậm rãi nhai nuốt.

Khi hắn lại xuyên qua một lối đi, đi vào một đầu hẻm nhỏ khác, đột nhiên phát hiện trong ngõ nhỏ trước mặt đang có đạo thân ảnh quen thuộc đang nghiêng người đứng đấy.

Váy đen, tất đen, giày đen, cao gầy yểu điệu, cầm trong tay một cây ô giấy dầu, che khuất đầu và gương mặt, ở giữa eo thon quấn quanh một đầu roi da màu đen.

Phía trên roi da là hai ngọn núi cao ngất thẳng tắp.

Mà phía dưới roi da thì là một cặp đùi đẹp thẳng tắp thon dài, có tỉ lệ hoàn mỹ, đằng sau tròn trịa ngạo nghễ ưỡn lên, váy da màu đen bị chống đỡ ra một hình cung hoàn mỹ mà mê người.