Hạ Thiền rốt cục mở miệng, âm thanh có chút phát run:
- Ngươi, làm gì?
Lạc Thanh Chu không có lập tức đi lên, tay vươn vào trong chăn, sờ lên, một cái cầm bàn tay nhỏ của nàng, lấy ra kiếm trong tay nàng, đặt ở trên mặt đất, sau đó mới bò lên giường, chui vào bên trong chăn mền của nàng, ôm nàng nói:
- Không làm gì, muốn ngủ với ngươi.
Thân thể Hạ Thiền cứng ngắc, ngơ ngác nhìn hắn, trên gương mặt bò lên trên hai vết đỏ ửng, nhưng lại không có giãy dụa.
Lạc Thanh Chu nghiêng người, ôm bờ eo nhỏ nhắn của nàng, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ phấn nộn của nàng, an tĩnh nhìn một hồi, sau đó nhẹ nhàng giải khai dây thắt lưng bên hông nàng.
Thân thể Hạ Thiền run lên, bắt lấy tay hắn, lông mi thật dài rung động nhè nhẹ.
Lạc Thanh Chu lại nhìn chằm chằm con ngươi đen nhánh hốt hoảng của nàng một hồi, đột nhiên tiến tới, hôn một cái lên gương mặt đỏ ửng kia của nàng, thấp giọng nói:
- Thiền Thiền, cô gia từ trước đến nay là người có thù tất báo. Ngươi khi dễ cô gia nhiều lần như vậy, không cho phép cô gia khi dễ ngươi một lần sao? Buông tay.
Hạ Thiền ngơ ngác nhìn hắn, tay nhỏ đang nắm chặt tay hắn chậm rãi buông lỏng ra...
Ngoài cửa sổ, đêm dài gió mạnh.
Mưa thu rơi li ti, không ngừng tàn phá đóa hoa đáng thương ở nội viện, từng mảnh cánh hoa màu hồng bay xuống, rải đầy đình viện, rên rỉ bên trong vũng bùn.
Chuối tây lay động ở trong mưa gió, bị giọt mưa đập nện rung động thành tiếng đôm đốp.
Dưới mái hiên nhỏ từng giọt nước, tí tách yên lặng tính toán thời gian bên trong bóng đêm đen kịt.
Bóng đêm ồn ào náo động lặng lẽ trôi qua.
Trận mưa thu này kéo dài suốt một đêm.
Trời tờ mờ sáng mới dần dần ngưng xuống.
Nội viện đã là một mảnh hỗn độn.
Bên trong hố nhỏ dưới mặt đất chứa đầy nước mưa đục ngầu, hoa cỏ đều rũ cụp đầu không ngẩng lên nổi.
Một con chim nhỏ chui ra từ trong tổ dưới mái hiên, run hất nước mưa trên đầu và trên lông vũ, mở mắt ra, nhìn cảnh sắc sau cơn mưa trước mắt.
Không khí phá lệ tươi mát, mây đen cũng lặng yên tán đi.
Bách Linh ngáp một cái, rón rén đi ra khỏi cửa ra vào, về tới gian phòng của mình, bò lên giường, rất nhanh thiếp đi.
Trời còn chưa sáng.
Lạc Thanh Chu đã giẫm lên vũng bùn về tới Trích Tiên cư.
Tiểu Điệp đã rời giường, đang thu xếp chăn mền.
Lạc Thanh Chu vào phòng, lên tiếng chào hỏi nàng, trực tiếp lên giường, kéo chăn trùm lên trên người, nhắm mắt lại.
Tiểu Điệp sửng sốt một chút, nói:
- Công tử tối hôm qua không có ngủ sao?
Lạc Thanh Chu không nói gì, rất nhanh mỏi mệt ngủ thiếp đi.
Tiểu Điệp đứng trước giường đợi một hồi, gặp hắn ngủ say, lại nhẹ nhàng giúp hắn cởi bỏ áo ngoài cùng vớ chân, sau đó giúp hắn đắp chăn.
- Công tử trở về từ chỗ nhị tiểu thư à?
Nàng tự lẩm bẩm một tiếng, ra khỏi phòng.
Sau khi trời sáng, mặt trời cũng không ra.
Đợi khi Lạc Thanh Chu rời giường, trên bầu trời vậy mà lại có cơn mưa nhỏ đang rơi tí tách.
Hắn chỉ ngủ một canh giờ, bất quá tinh thần và thể lực đều đã khôi phục, mà lại cảm thấy thần thanh khí sảng, tâm tình cũng phá lệ vui vẻ.
Bàn giao Tiểu Điệp một tiếng, hắn cầm ô giấy dầu ra cửa.
Chờ đến thành Nam ngõ hẻm Thập Bát, hắn đã lắc mình biến hoá, biến thành Sở Phi Dương người mặc trang phục màu đen, tướng mạo phổ thông.
Đợi tại cửa ngõ một hồi, Đao tỷ mới cầm ô giấy dầu đi ra.
Vừa thấy mặt, Đao tỷ lập tức lại nói:
- Sở Phi Dương, tối hôm qua Mỹ Kiêu đại tiểu thư nhà ngươi lại tới tìm ta.
Lạc Thanh Chu nghe vậy sững sờ, nói:
- Không phải gặp lại, cũng không thấy nữa mà? Nàng lại tìm đến làm gì?
Đao tỷ đi đến trước mặt hắn, một mặt bất đắc dĩ nói:
- Nàng nói nàng muốn gia nhập Lăng Tiêu tông, hi vọng ta có thể giúp giới thiệu một tay.
Lạc Thanh Chu ngốc trệ một chút, vội vàng nói:
- Ngươi trả lời thế nào?
Đao tỷ nhún vai một cái nói:
- Ta đương nhiên từ chối. Ta giới thiệu ngươi đã đắc tội Hà sư huynh Ngôn sư tỷ bọn hắn, làm sao có thể trong khoảng thời gian ngắn lại tiến cử một người qua? Tông môn phát tới tài nguyên tu luyện là quyết định trong một năm, năm nay nơi này đã nhiều thêm ta và ngươi hai người, tài nguyên tu luyện mỗi tháng cũng chỉ có như vậy, lại thêm một người, chỉ sợ những người khác sẽ càng hận ta hơn, mà sư phụ khẳng định cũng sẽ không đồng ý.
Lạc Thanh Chu nói:
- Nàng lại nói thế nào?
Đao tỷ nói:
- Ta nói với nàng những nguyên nhân này, để chính nàng tìm quan hệ đi vào, nàng nói người trong nhà nàng sẽ không đồng ý, cho nên mới tìm đến ta.
- Nàng còn lấy ra rất nhiều rất nhiều kim tệ dụ hoặc ta, bất quá vẫn bị ta quả quyết từ chối. Bởi vì ta biết, nàng cũng không phải thật muốn đi tu luyện, mà không có ý tốt với tiểu sư đệ nhà ta. Ta không thể vì kim tệ, bán tiểu sư đệ nhà ta, ngươi nói có đúng không?