Nhà Ta Nương Tử , Không Thích Hợp

Chương 107: Cô gia thúi, thực biết chọc người




Lạc Thanh Chu trong bụng đang đói, nhớ tới con cá trong phòng, không muốn biểu diễn lá mặt lá trái với nàng, chắp tay nói:

- Bách Linh cô nương, ta có thể đi vào chưa?

Trên khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn của Bách Linh tràn đầy u oán, hừ một tiếng, tránh qua bên:

- Cô gia đi vào đi, tiểu thư ở hoa viên phía sau đọc sách.

Lạc Thanh Chu đi qua bên người nàng, trong mũi đột nhiên ngửi được một cỗ mùi thơm thiếu nữ quen thuộc, chấn động trong lòng, dừng bước lại, quay đầu nhìn nàng.

Bách Linh chớp chớp đôi mắt đen nhánh linh động:

- Cô gia, thế nào?

Lạc Thanh Chu do dự một chút, tới gần nàng, cúi đầu, cái mũi cơ hồ dán trên gương mặt xinh đẹp nàng, lại hít hà cỗ mùi thơm kia.

Bách Linh bị hù dọa đầu ngửa về phía sau, ép lên cửa, bộ ngực đầy đặn cao cao nhô lên, cơ hồ chạm vào lồng ngực hắn, vừa thẹn vừa vội:

- Cô gia, ngươi... Ngươi làm gì? Đừng như vậy... Người ta thẹn thùng.

Lạc Thanh Chu khoảng cách gần nhìn chằm chằm gương mặt xinh đẹp của nàng.

Trên mặt lộ ra vẻ giả dối kinh hoàng ngượng ngùng, vẫn trắng nõn kiều nộn, một chút đỏ ửng cũng không có.

Lạc Thanh Chu cứ nhìn như vậy, ngửi ngửi, cũng không nói chuyện, cũng không có tránh ra.

Bách Linh uốn éo eo thon nhỏ yếu, ngẩng khuôn mặt nhỏ xinh đẹp lên, nháy đôi mắt động lòng người, lông mi mày rậm khẽ run, đáng thương bị hắn ép vào tường.

Mới đầu là giả bộ ngượng ngùng, nhưng bị hắn nhìn chằm chằm khoảng cách gần như vậy, cả hô hấp đều phả vào mặt mình, trên khuôn mặt nàng trắng nõn, rốt cục vẫn chậm rãi đỏ ửng lên, nhịp tim cũng gia tốc, bộ ngực đứng thẳng có chút phập phồng.

- Cô... Cô gia... Đừng như vậy, người ta thật thẹn thùng...

Nàng mềm giọng cầu xin tha thứ, gương mặt xinh đẹp phấn nộn ửng đỏ, xấu hổ khẽ run lông mi thật dài, con ngươi như thu thuỷ trong suốt, phản chiếu gương mặt thiếu niên tuấn mỹ lại nhìn không thấu.

- Ta vừa rồi nói sai.

Lạc Thanh Chu rốt cục tránh ra, mắt nhìn nàng thật sâu, sau đó quay người đi vào tiểu viện, đi hướng hậu hoa viên.

Vẻ mặt Bách Linh giật mình, vẫn giữ tư thế bị ép vào tường vừa rồi, ngây người một lát, rồi giật mình tỉnh lại, vội vàng đuổi theo.

Đuổi kịp tới cửa tròn phía sau vườn hoa.

Trên mặt nàng đỏ ửng vẫn còn chưa tan, đi theo phía sau hắn thấp giọng hỏi:

- Cô gia vừa rồi ta nói sai chỗ nào?

Lạc Thanh Chu dừng bước lại, quay đầu nhìn gương mặt nàng ngọt ngào xinh xắn, bị nhuộm đỏ ửng kia, âm thanh lại ôn nhu lạ thường:

- Thật ra Bách Linh cô nương đẹp hơn đóa hoa kia nhiều.

Nói xong, đi vào cửa tròn.

Bách Linh ngốc tại chỗ, trong tay vẫn cầm đóa hoa kia, hai mắt nhìn bóng lưng gầy yếu cao cao kia, trong tai quanh quẩn lời nói ôn nhu vừa rồi của hắn, trong đầu hiện lên ánh mắt vừa rồi nhìn nàng, vẻ mặt kinh ngạc, có chút hoảng hốt...

Nhưng rất nhanh, tiếng luyện kiếm trong viên khiến nàng tỉnh táo lại.

- Cô gia thúi, thực biết chọc người, bại hoại!

Bách Linh dậm chân, đi vào theo.

Trăng tròn treo cao.

Trong hoa viên, cây xanh râm mát, giả sơn trùng điệp.

Bên cạnh ao nước xanh là một cái đình nghỉ mát, mái cong, trụ đỏ ngói xanh, lịch sự tao nhã.

Trong lương đình, Tần đại tiểu thư một bộ váy trắng, nhan sắc xinh đẹp, làn da trắng ngần, tiên khí bồng bềnh, như tiên tử trên cung trăng rơi xuống phàm trần, đang an tĩnh ngồi ở chỗ đó, xuất thần ngắm trăng.

Ngoài đình nghỉ mát, dưới cây mai.

Một thiếu nữ váy xanh lạnh lẽo, tay cầm bảo kiếm, tóc xanh bay múa, tay áo bồng bềnh, đang múa kiếm.

Lần luyện kiếm này, tựa hồ nhu hòa hơn lần trước nhiều.

Lạc Thanh Chu nhìn thoáng qua.

Sau đó không chớp mắt, đi đến chỗ đình nghỉ mát, chắp tay cúi đầu với thiếu nữ đang ngẩn người:

- Đại tiểu thư.

Thiếu nữ kia lấy lại tinh thần, đôi mắt lạnh lẽo như ánh trăng nhìn về phía hắn.

Nhìn thật lâu, khẽ gật đầu.

Lạc Thanh Chu được đáp lại, chuẩn bị cáo từ.

Vừa xoay người đi vài bước, “Bá bá bá” , đường kiếm sắc bén bên gốc mai đột nhiên trở nên lạnh lẽo.

Cánh hoa như mưa, kiếm quang loé sáng.

Từng cánh mai mang theo ý lạnh đánh tới.

- Cô gia, Thiền Thiền có phải múa rất xấu hay không, cho nên người mới vội vã đi như vậy?

Tiếng Bách Linh cười cợt truyền đến.

Lạc Thanh Chu không để ý tới nàng, dừng bước lại, nhìn về phía thiếu nữ múa kiếm dưới cây mai.

Thiếu nữ kia, đôi mắt lạnh lẽo, bảo kiếm trong tay phản chiếu ánh trăng, dáng người nổi bật, thanh nhan xinh đẹp, kiếm quang lạnh lùng, dung nhan như băng sương.

- Bạch! Bạch! Bạch!

Lạc Thanh Chu cảm giác một ánh kiếm, hóa thành ngàn vạn thanh kiếm, chém hoa lá bay tán loạn, đẹp đến mức tận cùng.

Đương nhiên, cũng đáng sợ đến cực hạn.

Nếu bị kiếm kia để mắt tới, chỉ sợ nháy mắt toàn bộ thân thể sẽ thủng trăm ngàn lỗ, không một chỗ hoàn chỉnh.

- Cô gia, Thiền Thiền hình như tức giận.

Lạc Thanh Chu đang nhìn đến xuất thần, Bách Linh lại châm ngòi bên tai hắn, lúc nói chuyện hương phí phả qua lỗ tai hắn.

Ngứa ngứa, tê tê một chút.