Đương nhiên, đại tiểu thư chỉ có một điều không để cho nàng hài lòng, chính là sau khi thành thân không ở cùng một chỗ với công tử, lại còn lập xuống một quy định, mỗi một tháng công tử mới có thể cùng phòng với nàng một lần...
Tiểu Điệp suy nghĩ miên man chuyện trước kia, vào trong nhà.
Sau một lúc lâu, nàng lại sờ lên bụng của mình, thở dài nói:
- Cũng không biết lúc nào mới có thể mang thai bảo bảo của công tử đây.
- Ầm ầm.
Bên ngoài lại có sét đánh.
Lập tức, giọt mưa rầm rầm rơi xuống.
Linh Thiền Nguyệt cung.
Bách Linh cầm dù hoa, mang theo Lạc Thanh Chu vào trong nhà.
Lạc Thanh Chu vốn cho rằng còn sẽ đi hậu hoa viên giảng cho đại tiểu thư nghe, Bách Linh lại mang theo hắn tiến vào gian phòng của Hạ Thiền, nói:
- Cô gia, bên ngoài đang đổ mưa, chúng ta không đi ra. Thân thể tiểu thư có chút không thoải mái, đang nghỉ ngơi trong phòng, đêm nay cô gia kể chuyện xưa cho ta và Thiền Thiền là được rồi.
Lạc Thanh Chu nghe xong, vội vàng hỏi:
- Thân thể đại tiểu thư thế nào?
Bách Linh cười nói:
- Không sao đâu, chính là có chút không thoải mái, ngủ hai ngày liền tốt.
Lạc Thanh Chu nhíu nhíu mày lại, nói:
- Ta cần đi xem một chút hay không?
Bách Linh nhìn hắn nói:
- Cô gia, tiểu thư hiện tại đang ngủ trong phòng, ngươi nhất định phải đi xem sao? Trước kia ngược lại không quan trọng, hiện tại nha, cô gia và đại tiểu thư đã không phải là vợ chồng, chỉ sợ có chút không thích hợp.
Lạc Thanh Chu suy nghĩ một chút, gật đầu nói:
- Hoàn toàn chính xác không thích hợp, nhị tiểu thư tới qua chưa?
Bách Linh nói:
- Ta không có nói cho người khác biết, chỉ nói cho cô gia. Cô gia không cần lo lắng, tiểu thư thật không có chuyện gì, nghỉ ngơi thật tốt một chút liền khỏe.
Lạc Thanh Chu lúc này mới yên lòng lại, nhìn một vòng trong phòng, nói:
- Thiền Thiền đâu?
Bách Linh nói:
- Hẳn là đang ở trong gian phòng của tiểu thư, chờ tiểu thư ngủ thiếp đi nàng liền sẽ tới. Cô gia, ngươi trước kể chuyện xưa cho ta nghe đi có được hay không? Ta muốn nghe cố sự Quá nhi cùng Tiểu Long Nữ, Thiền Thiền không thích nghe, không cần chờ nàng.
Lạc Thanh Chu đi tới trước cửa sổ, mở cửa sổ ra, nhìn thoáng qua mưa thu phía ngoài, nói:
- Vẫn là chờ nàng đi, miễn cho một lúc lại muốn giảng thêm một lần.
Bách Linh nghĩ nghĩ, nói:
- Cô gia, nếu không ngươi đêm nay trước giảng cố sự khác? Ta cảm thấy tiểu thư giống như cũng thích nghe cố sự của Quá nhi và Tiểu Long Nữ. Đặc biệt là cô gia lúc trước giảng đến chỗ Tiểu Long Nữ thu Quá Nhi làm đồ đệ, ở chung sinh hoạt trong cổ mộ, ta thấy tiểu thư nghe rất chân thành đây.
Lạc Thanh Chu quay đầu nhìn nàng một cái, nói:
- Ngươi xác định?
Bách Linh gật đầu nói:
- Ừm, xác định. Cô gia lúc trước giảng đến Tiểu Long Nữ rời đi, hai người tách ra, ta thấy tiểu thư lộ ra thần sắc hoảng hốt, giống như cũng đang khổ sở.
Lạc Thanh Chu giật mình, tưởng tượng một chút bộ dáng đại tiểu thư khổ sở, chẳng biết tại sao, trong lòng lại vô hình có chút đau lòng.
Nữ hài xinh đẹp như vậy, lúc thương tâm khổ sở, chỉ sợ hoa cỏ chim chóc đều sẽ động dung.
Lạc Thanh Chu nghĩ nghĩ, nói:
- Vậy ta đêm nay kể cho ngươi và Thiền Thiền một cố sự khác, gọi là « Tiếu Ngạo Giang Hồ », liên quan tới yêu hận tình cừu cùng âm mưu quỷ kế giang hồ.
Bách Linh nghe xong, lập tức nói:
- Cô gia, ta không muốn nghe âm mưu quỷ kế, ta muốn nghe tình yêu, cố sự tựa như Quá nhi cùng cô cô như thế.
Lạc Thanh Chu suy tư một chút, nói:
- Tình yêu? Cố sự tình yêu một nam nhiều nữ thì như thế nào?
Bách Linh nghe vậy giật mình, lập tức ánh mắt cổ quái nhìn hắn một cái, đột nhiên cười nói:
- Có thể, cô gia chỉ cần giảng phấn khích, ta liền thích nghe.
Lạc Thanh Chu gật đầu nói:
- Khẳng định đặc sắc, chờ một lúc đợi Thiền Thiền trở về ta sẽ kể.
Hai người lại nói một hồi, ngẩng đầu nhìn về phía cửa ra vào mới phát hiện Hạ Thiền đã đứng ở nơi đó, không biết đã đứng bao lâu.
- Thiền Thiền, mau vào, cô gia muốn giảng chuyện xưa.
Bách Linh vội vàng đi qua kéo nàng tiến vào, sau đó không kịp chờ đợi khép cửa phòng lại, hưng phấn nói:
- Cô gia, có thể bắt đầu, chuyện xưa có tên gọi là gì?
Lạc Thanh Chu nói: - « Tiểu Bảo và các nương tử của hắn ».
Bách Linh nghe xong, vụng trộm nhếch miệng, trên mặt lại là ý cười như hoa, giòn tiếng gọi:
- Cô gia, nhanh giảng.
Lạc Thanh Chu trầm ngâm một chút, bắt đầu nói.
- Gió bấc như đao, băng sương đầy đất...
Bách Linh cởi giày, lộ ra một đôi chân nhỏ tiêm tú mặc vớ lưới màu hồng, ngồi ở trên giường, mở to hai mắt lắng nghe.
Hạ Thiền thì ngồi ở bên giường, nắm kiếm trong tay, gương mặt xinh đẹp lạnh như băng nghe.
Lạc Thanh Chu khi thì đi lại bên giường, khi thì đi tới trước cửa sổ nhìn bên ngoài, miệng giảng sinh động như thật.